Chương trước
Chương sau

Chương 1

Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Giả Dung liếc mắt nhìn y tá đứng một bên, cầm lấy viên thuốc nàng đưa qua, liền bỏ vào miệng uống hớp nước nuốt xuống.

Thuốc có công hiệu ngủ yên, uống vào chưa được mười phút hắn liền cảm thấy thật buồn ngủ.

Mí mắt nặng nề, hắn nằm trên giường, Giả Dung lâm vào ngủ mơ.

Loáng thoáng bên tai Giả Dung hình như có thanh âm nam nữ nói cười truyền tới. Tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm đàn sáo, tiếng bước chân.. lần lượt truyền vào trong tai.

Đồng thời hương khí son phấn ngày càng đậm, xen lẫn mùi rượu quanh quẩn trong mũi.

Điều này không có khả năng xảy ra trong bệnh viện chuyên khoa, đến tận đây Giả Dung liền biết mình lại nằm mơ như thường ngày.

Trong mông lung, đầu của hắn có chút nặng nề, cảm giác này giống như đã từng quen biết, như là.. trước kia hắn uống rượu quá nhiều nên mới như vậy.

Giả Dung rất tò mò lần này mình sẽ mơ thấy cái gì, chưa kịp nghĩ sâu thanh âm bên tai càng lớn, thân thể tê dại dần dần lại có cảm giác.

Cảm giác này vô cùng chân thực, Giả Dung phi thường hoài nghi là bởi vì hôm nay hắn uống vào thuốc của bệnh viện chuyên khoa đưa tới.

Đột nhiên trên da thịt truyền ra cảm giác tê dại khác thường.

Đại não Giả Dung có chút chậm chạp, sau đó lại cảm giác được có một đôi tay đang đốt lửa khắp nơi trên thân thể mình.

Hắn càng ngày càng nóng, da thịt biến thành đỏ bừng, giống như là hoa mai hồng nhạt trong ngày mùa đông, sáp nhập vào trong tuyết trắng.

Trong phòng tràn ngập cỗ hương khí ngọt nị, phiêu đãng khắp ngõ ngách, khiến người phiêu phiêu dục tiên. Giả Dung nghĩ thầm, thật mới mẻ nha, hắn lại làm một hồi mộng giả tạo.

Chịu không nổi kiểu an ủi mài người như lông chim lướt trên người, Giả Dung không kiên nhẫn thúc giục nói:

- Dùng sức một ít, ngươi chưa ăn cơm sao?

- Đừng cọ xát, nhanh một chút!

Trầm Nhược Hư khẽ dừng lại động tác, một lát sau như Giả Dung mong muốn.

Nhiệt độ không khí trong phòng không ngừng lên cao, nhiệt độ cơ thể hai người lại nóng đến dọa người.

Từ cửa sổ thổi vào gió nhẹ, xốc lên màn lụa, nhìn thấy hình ảnh xấu hổ bên trong, lại đỏ mặt bay nhanh rời đi.

Tiếng rên của Giả Dung cũng không khắc chế khẽ mang theo tiếng khóc nức nở, rốt cục nói không ra lời. Càng về sau trong màn chỉ còn lại tiếng thở hào hển của hai người biểu hiện cảm giác còn tồn tại.

Bên ngoài, tiếng động lớn rầm rĩ.

Nữ nhân dễ thương đa tình lụa mỏng phủ thân, hoặc là lay động sinh tư đi lại, hoặc là vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh tận tình ca múa, hoặc là cùng nam khách đến tầm hoan tác nhạc vừa nói vừa cười, giơ lên chén rượu, nâng ly đưa lên đôi môi đỏ như son.

Nguyên lai nơi này là một thanh lâu.

Ở ngoài phòng, ba nam tử khoảng hai mươi tuổi đang chụm đầu vào nhau, lỗ tai dán cánh cửa, nỗ lực lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Tống Thanh cảm giác trong lòng không quá kiên định, bất an nói:

- Biểu huynh, chúng ta quá chén a Hư, còn hạ thuốc cho hắn, trộm vận chuyển tới nơi này. Chờ đợi ngày mai a Hư tỉnh lại, các ngươi xác định hắn sẽ không thu về tính sổ, lột da chúng ta sao?

Nên nhớ tính tình a Hư không được tốt lắm a! Cho dù tuổi nhỏ hơn bọn họ, nhưng một khi nổi điên, mãnh thú đều phải nhượng bộ lui binh.

Trầm Nhược An chẳng hề để ý khoát tay, phân tích nói:

- Mấy ngày trước đây mấy tên phế vật Dương gia cùng Lý gia cố ý ở trước mặt a Hư châm chọc hắn không phải nam nhân. Mặc dù nói a Hư đương trường phản kích trở về, tấu cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ xả giận, nhưng sau đó hắn lại tự giam mình trong phòng không ra khỏi cửa, nói vậy nội tâm của hắn nhất định là thống khổ cực kỳ.

- Hiện giờ huynh đệ chúng ta bỏ ra số tiền lớn mời hoa khôi nương tử tự mình hầu hạ hắn, giúp hắn phá thân đồng tử trở thành nam nhân thực sự. Sau này a Hư cảm kích chúng ta còn không kịp, sao lại có thể tính sổ gì đó?

Trầm Nhược Trữ liên tục gật đầu ứng tiếng:

- Đại ca nói có lý.

Tống Thanh vừa nghe hai vị biểu huynh đều nói như vậy, cảm giác bất an trong lòng nhất thời hóa thành mây khói tán đi.

Hắn thở dài nói:

- Đều do tên pháp sư đáng chết của Lăng Vân tự, tuổi thọ hết rồi thì hết đi, cố tình còn đợi trước khi tắt thở còn ứng yêu cầu của mụ vợ kế của dượng xem tướng cho a Hư, còn nói mạng của a Hư khắc vợ khắc mẹ khắc nữ nhân.

- Ai ngờ gã dượng ngu xuẩn kia còn tin bộ này. Rõ ràng cô cô là bị thiếp thất của hắn kê đơn đâm sau lưng, làm cho khó sinh mà chết. Ai lại dự đoán được hắn nghe xong lời Ngụy thị cùng tên hòa thượng chết tiệt kia nói bậy, lại một lòng nhận định năm đó là a Hư khắc chết cô cô cùng tiểu biểu muội không thể xuất thế.

Chuyện năm đó hắn đã hiểu biết, vẫn còn nhớ rõ dương sống chết che chở thiếp thất, cũng may cha của hắn cường hãn, giế t chết nữ nhân kia báo thù cho cô cô.

Mỗi khi nhớ tới gã dượng cặn bã kia, Tống Thanh liền tức giận vô cùng.

Hắn nghiến răng, lại nói:

- Theo ta thấy những lời tiên đoán chết tiệt kia đều do vợ kế Ngụy thị của dượng bày ra âm mưu quỷ kế. Ngươi nói khi nào Ngụy thị không xem tướng cho a Hư không tốt, lại cứ đợi sau khi sinh con trai thì tìm hòa thượng kia đòi xem tướng mạo của a Hư. Ả hiển nhiên là ngấp nghé vị trí thế tử của a Hư, cho nên âm thầm đón mua hòa thượng kia hãm hại a Hư, thật sự là lòng dạ hiểm ác!

- Còn không phải sao? Làm hại a Hư nhìn thấy nữ nhân liền phải nhượng bộ lui binh. Đáng thương hắn sống tới lúc trưởng thành, còn chưa thể đụng vào đầu ngón tay của nữ nhân, còn thường xuyên bị kẻ đối đầu của chúng ta trào phúng nhạo báng.

Trầm Nhược An nói tới đây, nhớ tới đường đệ những năm gần đây phải chịu ủy khuất, vô cùng đau lòng.

- Cũng may sau tối nay, thành chuyện tốt, a Hư cũng không cần tiếp tục vì chuyện này mà thống khổ.

Ba người nháy mắt nhìn nhau, cười hắc hắc, ba khuôn mặt tuấn tú lại có hương vị hèn mọn bỉ ổi.

Trầm Nhược An thiếp tai lên cửa, tập trung tinh thần lắng nghe, tiếc rằng cũng không nghe được gì, ngữ khí mất mát nói:

- Đáng tiếc thanh âm xung quanh vừa ồn ào lại hỗn tạp, nghe không rõ tình hình chiến đấu bên trong phòng, không biết Vân Nương hầu hạ a Hư được không?

Trầm Nhược Trữ không cho là đúng nói:

- Gấp gì mà gấp, ngày mai hừng đông a Hư đi ra, chúng ta trực tiếp hỏi hắn cảm thụ như thế nào, không phải đều rõ ràng sao?

- Phải rồi.

Trầm Nhược An gật đầu, kéo Trầm Nhược Trữ, lôi kéo biểu huynh Tống Thanh, đi xuống sân khấu dưới lầu.

- Chúng ta đi uống vài chén, chúc mừng a Hư trở thành nam nhân chân chính.

Mặt trời lên cao.

Ở trên giường Trầm Nhược Hư hai mắt nhắm nghiền chợt nhíu mày.

Lúc này đầu óc của hắn vẫn mơ màng ngây ngốc, giống như là một đoàn tương hồ, ý thức nửa mê nửa tỉnh.

Cảm giác trong lòng mình như ôm một đoàn đám mây mềm mại, Trầm Nhược Hư chợt vuốt nhẹ, ngón tay đụng chạm tới da thịt dịu dàng trắng mịn, giống như một khối ôn ngọc thượng hạng, Trầm Nhược Hư rất thích, chân mày chợt giãn ra.

Trong mũi Giả Dung phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn, tức giận trên người mình luôn có đồ vật gì đó làm phiền chính mình.

Mí mắt hắn run rẩy mở ra, Giả Dung chớp mắt, nhìn thấy đồi ngực bằng phẳng của nam tử trước mắt, đại não mơ hồ nháy mắt chuyển sang trong sáng.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, chi tiết đánh giá dung mạo nam tử trước mặt, đánh giá phòng ốc cổ kính, còn chưa hiểu được tình trạng hiện tại, trong đầu đột nhiên vang lên "đinh" một tiếng.

Vị diện giao dịch hệ thống đã buộc định, có bắt đầu tìm kiếm liên tiếp vị diện khác tiến hành giao dịch hay không?
Chương trước
Chương sau
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...