Chương trước
Chương sau

Chương 1: Tiến cung – giao dịch

Tình Nhân Của Vua

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương triều Đại Thịnh, mùa xuân Cảnh Liệt năm thứ 7.

Cảnh Liệt Đế đăng cơ đã 7 năm, đầu đội khảm bào phát kim quang, trên mình mặc long bào, ở phía trên điện Kim Loan, cùng văn võ đại thần ăn mừng sinh thần hai mươi ba tuổi của hắn.

Một loạt nữ tử thướt tha ở trên đại điện kim bích huy hoàng, còn ăn nói ngông cuồng muốn làm đệ nhất nữ mưu sĩ của Đại Thịnh ta, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì?”

Tần Oản Khanh nhịn không được dưới đáy lòng kinh ngạc.

Không nghĩ tới Hoàng Đế này còn rất khôn khéo! Không sao, kế đầu không thành, dùng kế thứ hai.

“Có lẽ thiên cẩu ăn mặt trời không thể nói lên cái gì, nhưng Hoàng Thượng chẳng lẽ không muốn làm cho Đại Thịnh ta trở nên phồn vinh hơn sao? Đương kim thiên ha, phía Đông có Đông Thục, phía Tây Nam có Tuyết Việt, biên giới có tộc man, mà quốc gia ta lại nằm ở chính bắc.”

“Tuy rằng Đại Thịnh ta đứng đầu tứ quốc, quân lực hùng hậu, nhưng bình tĩnh mà xem xét thì binh lực Đông Thục là mạnh nhất, vật tư Tuyết Việt dồi dào, tộc man rõ ràng là bọn dã man. Các quốc gia này trước mắt không trực tiếp tỏ ý xâm phạm Đại Thịnh ta, nhưng một ngày nào đó, khó bảo toàn bọn họ sẽ không đánh chủ ý lên Đại Thịnh.”

Theo nội dung nàng nói chuyện, Ngao Trinh dần dần nhíu mày.

Một nữ tử trẻ tuổi lại hiểu biết thiên hạ này – thật rõ.

“Hoàng Thượng thân là quốc chủ Đại Thịnh hẳn phải biết, Đông Thục ỷ là vũ lực lớn mạnh một lần lại một lần ức hiếp dân chúng phía đông biên giới Đại Thịnh ta chứ? Mà con dân nhìn thấy đối phương binh hùng tướng mạnh, phần lớn chi có thể giận mà không dám nói gì. Tình huống như vậy nếu tiếp tục phát triển, mặt mũi Đại Thịnh ta còn để ở đâu? Mặt mũi Hoàng Thượng còn để ở đâu?”

Bam!

Thời điểm Tần Oản Khanh tiếp tục nói, Ngao Trinh vỗ bàn đứng dậy, giận dữ nói:

“Ngươi thật to gan, thân là nữ lưu lại vọng tưởng tham dự triều chính?”

Tần Oản Khanh không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn.

“Dân nữ tuy là nữ lưu, nhưng cũng hiểu được một đạo lý, có quốc mới có gia, có gia mới có ta, nếu có một ngày quốc không còn, làm sao còn có gia!”

Lời nói này của nàng thật hữu lực, không phải vì chọc giận Thánh Thượng mà có ý lui bước.

“Hoàng Thượng nếu bởi vì dân nữ là nữ lưu mà cảm thấy không thích hợp để tham dự triều chính, đây có phải chứng minh Hoàng Thượng không biết nhìn xa trông rộng hay không đây?”

Quyền uy lần nữa bị nàng khiêu khích, Ngao Trinh giận dữ nở nụ cười.

Lời nàng vừa nói tuy thực vô lễ, nhưng là nói có lý. Đại Thịnh toàn nam quyền, nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ là nữ nhân làm quan.

Tần Oản Khanh này lá gan thực sự rất lớn, lớn đến mức làm cho hắn không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Nhìn chăm chăm nàng hồi lâu, hắn chậm rãi nén cơn tức giận.

“Ngươi có thể làm cái gì cho Trẫm?”

Nghe trong lời nói của hắn có chút buông lòng, Tần Oản Khanh mỉm cười, vươn cao ba ngón tay.

“Trong thời gian ba năm, dân nữ sẽ làm cho Đại Thịnh lớn mạnh hơn mười lần so với hiện tại.”

Những lời nói này thực kiêu ngạo, đừng nói Tiểu Ngưu Tử, ngay cả Ngao Trinh cũng vì lời nói của nàng mà kinh hãi.

“Trẫm dựa vào cái gì mà tin vào lời của ngươi?”

“Nếu làm không được như lời hứa hôm nay, mệnh dân nữ tùy ý Hoàng Thượng xử trí.”

Ngao Trinh xoa cằm, híp mắt đánh giá lời thề son sắt của nàng.

Nàng giống như lúc nào cũng đều đang tính toán trước bước tiếp theo nên làm thế nào, cẩn thận mà dụ dỗ con mồi mắc câu. Biết rõ chính mình một khi đáp ứng yêu cầu của nàng, chính là đã trúng kế của nàng. Có thể mở rộng lãnh thổ, quốc gia lớn mạnh, chính là kỳ vọng của mỗi vị Hoàng Đế….

“Trẫm cũng muốn nhìn xem, ngươi – nữ mưu sĩ duy nhất của Đại Thịnh đến tột cùng có thể mang đến phúc trạch như thế nào cho Đại Thịnh?”

Tiểu Ngưu Tử thông minh vừa nghe qua, vội vàng nói với Tần Oản Khanh:

“Còn không lĩnh chỉ tạ ơn?”

Nàng lại đưa ra điều kiện:

“Dân nữ còn có một thỉnh cầu.”

Ngao Trinh mắt lạnh nhìn nàng, ý bảo nàng nói.

“Dân nữ chỉ cầu… Hoàng Thượng có thể đáp ứng, đời này kiếp này, vĩnh viễn không nạp dân nữ vào cung làm phi.”

Hắn ngẩn ra một hồi lâu.

Tuy rằng diện mạo của nàng xác thực đẹp tựa trích tiên, chỉ là dũng khí của nàng cùng gan dạ sáng suốt, vô tình hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Hắn ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, nàng lại đưa ra thỉnh cầu muốn hắn vĩnh viễn không nạp nàng làm phi.

Chẳng lẽ nàng thực sự tự tin như thế, khẳng định sẽ có một ngày hắn sẽ quỳ gối dưới váy của nàng sao?

Ngao Trinh không khỏi hừ lạnh.

‘Thật đúng là nữ nhân kiêu ngạo!’

Hắn thân là thiên tử, muốn có nữ tử trong thiên hạ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay, huống chi hắn từ trước tới giờ không mê luyến sắc đẹp, một Tần Oản Khanh nho nhỏ, lại có bản lĩnh gì khiến cửu ngũ chí tôn như hắn phải khom lưng.

Khi hắn phun chữ  “Chuẩn” là lúc Tần Oản Khanh cười đắc ý, dập đầu tạ ơn.

Nàng vừa rời đi không bao lâu, thám tử Ngao Trinh phái đi về tới trong cung.

“Chuyện Trẫm giao, đã điều tra xong?”

Thám tử sau khi hành lễ, lập tức đem thân thế bối cảnh gia đình Tần Oản Khanh nói rành mạch.

Tần Oản Khanh năm nay đã hai mươi, phụ thân nàng là Tần Thư Viễn tri huyện huyện Song Hỷ, phía dưới còn có một đệ đệ.

Tần Oản Khanh là tài nữ nổi danh huyện Song Hỷ, chẳng những tài hoa dào dạt, công phu cũng cao cường.

Phụ thân nàng đối với nàng sủng ái đến cực điểm, cho nên thủy chung muốn giữ nàng ở bên người luyến tiếc không cho lập gia đình. Không nghĩ tới vừa giữ đã giữ tới tận hai mươi tuổi.

Mặc dù bị xếp vào danh sách tuyển tú tiến cung, tựa hồ là ngoài ý muốn của Tần gia.

Nghe nói quan địa phương nghe đồn ái nữ của Tần huyện lệnh xinh đẹp như hoa, cho nên vụng trộm đem nàng gia nhập danh sách tuyển tú vì muốn nịnh bợ Quốc sư.

Khó trách Tần Oản Khanh liều mình muốn dùng năng lực của bản thân để đổi lấy tự do, sợ nàng đã sớm biết hậu cung nguy hiểm, cho nên tình nguyện phạm tội khi quân, lợi dụng thời điểm thiên cẩu ăn mặt trời yêu cầu làm mưu sĩ, cũng không nguyện tiến cung làm phi tử.

‘A, chuyện này càng ngày càng thú vị đây!’

Hắn phát hiện chính mình có chút mong đợi, chờ mong xem Tần Oản Khanh đến tột cùng có thể mang đến kinh hỉ gì cho Đại Thịnh.

005: nguy nga lộng lẫy, cùng vàng điện ngọc

006: mẹ đẻ

007: đất nước thái bình, nhân dân an nhàn

008: con do thị thiếp sinh ra

009: giờ ngọ từ 11h trưa tới 1h chiều, 1 khắc = 15p => 11h45p

010 : ăn nói lung tung
Chương trước
Chương sau
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...