Phía trên đám mây, sương trắng mờ ảo, trăm hoa đua nở, trời xanh như ngọc bích, một mảng phong cảnh vô cùng tuyệt mĩ, thoáng như tiên cảnh.
Nơi này quả thật là tiên cảnh, bao trùm phía trên nhân gian là chỗ thần tiên cư ngụ.
Giữa vạn hoa, một nam tử hắc y đi qua đi lại, rồi lại dừng, thỉnh thoảng xoay người cẩn thận kiểm tra một vài bông hoa, sợ rằng dịch yêu thuật xấu sẽ phát sinh.
Một tiên tử áo trắng phiêu phiêu, từ xa đi đến, miệng gọi: "Phụ thân. Phụ thân."
Nam tử hắc y kia ngồi xổm xuống trước một gốc hoa tiên, nghiêng nghiêng mang ý cười như cùng nó nói chuyện, nghe vậy liền đứng lên, hướng bên này nhìn lại.
Chỉ thấy nam tử kia ăn mặc hết sức mộc mạc, một thân hắc y hoa lệ mềm mại, ngoài ra trên người không có món đồ nào khác. Mà dung mạo của y, có lẽ theo phàm nhân mà nói sẽ là vẻ đẹp tuyệt sắc, nhưng ở thiên đình, nói thật không hơn dung mạo " tiên nhân " là mấy, chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính. Nhưng y có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, đôi con ngươi ôn nhu đen bóng, phía sau còn có mái tóc dài óng mượt, tất cả tạo cho y một vẻ tuấn tú ôn hòa, khí chất cực kì mờ ảo.
Tiên tử kia trước mặt y, dáng người yểu điệu, cử chỉ tuyệt mĩ, hé ra khuôn mặt phù dung, lại kiều diễm động lòng người.
So với dung mạo của nàng, nam tử hắc y kia quả thực là khác một trời một vực khiến cho người ta tiếc hận. Nhưng kỳ diệu chính là khí chất của nam tử kia lại không làm y bị thấp xuống. Ngược lại trên mặt nét tươi cười tao nhã lại làm cho y giống như tre trúc đứng trong mây, cao cao tại thượng, tao nhã mà kiên định. Nhất cử nhất động của y đều thập phần thong thả, làm cho người ta có cảm giác được an ủi vỗ về.
Tiên tử kia nhào vào trong lòng y, dịu dàng nói: "Phụ thân, Người làm cho con thật vất vả tìm kiếm. Phụ hoàng hôm nay muốn con hạ giới, ti chưởng vô cái chi hoa, Người cũng không đến đưa tiễn."
Nam tử hắc y kia ôm nàng thật lâu trong ngực, nhẹ nhàng vuốt phẳng mái tóc của nàng, mỉm cười nói: "Sự tình này của cha con, ta cũng không hiểu. Phụ hoàng nếu cho con đi, tất nhiên là đã an bài tốt. Chỉ mong con sớm ngày tu luyện đại thành, đi sớm về sớm."
"Con nhất định sẽ không làm cho Phụ thân thất vọng." Tiên tử áo trắng kia khẽ mỉm cười, tinh lệ vô cùng, chỉ vào bụng nam tử hắc y nói: "Chờ con trở về, nói vậy thập cửu đệ cũng đã ra đời. Phụ thân chớ quên tiểu Thấp Thất này."
"Sẽ không vậy đâu."
Hắc y nam tử dắt tay nàng, chậm rãi đi ra khỏi bụi hoa, ôn nhu dặn dò: "Tới thế gian rồi chăm chỉ tu luyện, chớ quên lời Phụ hoàng của con dạy. Phụ thân ở trên trời chờ con. Nếu có việc gì, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh, phải viết thư cho Phụ thân. Cha con tu hành tuy rằng không thể cùng Phụ hoàng so sánh, nhưng tuyệt đối sẽ không để nữ nhi của mình chịu ủy khuất, biết không?"
"Dạ" Tiên tử áo trắng nháy mắt mấy cái, chui vào lòng y, nói: "Phụ thân, con thực không muốn rời xa Người."
"Tiểu Thập Thất, con lại làm nũng Phụ thân."
Một đạo thanh âm trong trẻo theo giữa không trung truyền đến, hai người ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo minh quang bỗng nhiên chiếu sáng lên cả tiên cảnh, một nam tử cẩm y tự thiên xuất hiện, dung mạo thắng tiên, tuấn mỹ vô cùng.
"Thập Nhị ca!" Thập Thất tiên tử hướng hắn vẫy tay.
Thập Nhị Hoàng tử đến gần, hướng hắc y nam tử hành lễ: "Nhi tử bái kiến Phụ thân."
Hắc y nam tử mỉm cười gật đầu, ý bảo hắn đứng lên.
Ba người cùng nhau đi đến mái địa cung quanh năm sương tiên bao bọc. Mái ngọc lưu ly tỏa ánh sáng lấp lánh bên trong đám mây giấu tiên khí, càng thêm huy hoàng huyền bí.
Hắc y nam tử bỗng nhiên thở dài: "Thấm thoát ta đến đây đã hơn ba trăm năm, không biết nhân gian bây giờ ra sao? Không biết tộc của ta có mạnh khỏe hay không?"
Thập Nhị Hoàng tử mỉm cười nói: "Có Phụ hoàng phù hộ, Phụ thân không cần lo lắng. Hiện giờ hạ giới Thương diệt Chu ra, lại là một triều đại mới."
" Vậy sao?" Hắc y nam tử không khỏi sờ sờ bụng. Nguyên lai y không ngờ ở trên trời đã trải qua một triều đại.
Ba người đi vào đại điện, Đại Chính Thần Đế đang đợi bọn họ.
"Ma Da." Đại Chính Thần Đế khẽ gọi.
Hắn đây là Hoàng đế của Thần giới, dung mạo của hắn không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả. Nếu so sánh, ánh mắt hắn sâu như biển cả, mũi hắn như ngọn núi hết mực tuấn tú điềm đạm. Đến đôi môi ngay chính giữa ngũ quan lại phân phối mềm mại giống như đám mây tỏa ánh sáng lóa mắt thần mê.
Quanh thân hắn luôn tỏa ra thứ hào quang áp đảo, Thiên uy lệnh của hắn cao quý, người khác không thể nhìn thẳng, ngay cả nhi tử của hắn.
Cai quản bốn mùa là Thập Nhị Hoàng tử, thậm chí ngay cả Phụ hoàng của mình nhan sắc phát ra màu gì, mấy trăm năm nay cũng không rõ.
Hắc y nam tử kia hướng Đại Chính Thần Đế đi đến, giống như không sợ thần quang của hắn. Mà nhi tử của hắn cũng không thể không dừng cước bộ, phục hạ thân khu, dừng lại ở giữa thiên uy của Thần đế.
"Ma Da." Đại Chính Thần Đế dung nhan luôn uy nghiêm túc mục, sau khi nhìn thấy nam tử tên Ma Da kia lập tức mặt mày hớn hở.
"Đế Tôn." Ma Da ngả vào ngực hắn, trên mặt toát ra vẻ không muốn, nói: "Thập Thất phải đi đâu chứ? "
Đại Chính Thần Đế vuốt ve đầu y, mỉm cười nói: "Phải cho Hoàng nhi đi. Đợi Hoàng nhi công đức viên mãn, liền có thể trọng đăng tiên đình."
Hoàng nữ Thập Thất hướng nhị vị phụ thân chào từ giã, đạp lên dải lụa thất sắc hướng về phía ngọn núi trăm hoa đua nở mà đi. Thập Nhị hoàng tử cũng cáo từ, trở về Tiên Chức chính mình.
Đại Chính Thần Đế kéo tay Ma Da, phiêu thân tiến vào thần điện của chính mình.
Ngàn vạn năm qua, cuộc sống ở thần giới trong trẻo nhưng lạnh lùng này sớm dung nhập tâm cốt Thần Đế, đối mọi sự vạn vật hắn đều ôm một loại nhân từ, rồi lại có thần thái chút lạnh lùng bàng quan. Chỉ có người nam nhân Ma Da mắt đen này, có thể khiến hắn rung động nội tâm.
Đại Chính Thần Đế ngồi ở ghế, tựa vào bên người Ma Da, đầu đặt lên trên bụng y lắng nghe, mỉm cười nói: "Đây là Hoàng nhân thứ mười chín của chúng ta. Nó như thế nào lại là hài tử cuối cùng của chúng ta?"
Thần Đế pháp lực vô biên, tự nhiên sẽ biết thai nhi trong bụng Ma Da là nam hay nữ. Hơn nữa tiên thai mặc dù vẫn được nuôi dưỡng trong bụng, cũng đã bắt đầu ngưng tụ nguyên thần cùng tiên cách của chính mình.
Ma da mỉm cười chăm chú nhìn Thần Đế. Tuy rằng bắt đầu y cũng không nguyện ý ở tại Thiên đình, ngày ngày nhớ thương Tộc nhân của mình cùng gia hương, nhưng Thần Đế vì lưu lại y, thi pháp làm cho y lấy thân nam tử dựng dục con nối dòng. Mà tình thương của mẹ là tình cảm vĩ đại nhất trên đời này, cho dù là tiên nhân cũng không ngoại lệ. Bởi vậy Ma Da cuối cùng khăng khăng một mực lưu lại Thần giới, cùng người âu yếm làm bạn, từ nay về sau không hề quay về phàm trần.
Trên trời vô năm tháng, trên đời đã ngàn năm.
Ma Da không biết chính mình cụ thể đã sống bao nhiêu năm, nhưng đứa nhỏ của y một người tiếp một người xuất thế, làm cho y không rảnh nhìn lại. Mà Thần Đế ôn nhu cùng tình yêu, cũng làm cho y chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế. Còn nguyện bồi y, cho đến tận cùng thời gian và không gian.