Chương trước
Chương sau

Chương 1

Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Edit: Coco

"A ~ nùng tình hối nghiêm túc, quay đầu lại toàn ảo ảnh, đối diện là người phương nào......"

Trong không gian mông lung, bên tai cậu vang lên âm thanh hí khúc ai oán này. Sau khi Ân Thất mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong một không gian đen nghìn nghịt, cả người hoàn toàn duỗi thẳng.

Ân Thất nhớ rõ chính mình vừa rồi còn đang ở trong đoàn làm phim, là một diễn viên diễn vai anh hùng, quay cảnh ăn 1 gậy vào ót là có thể đóng máy rồi. Chẳng qua, Ân Thất không nghĩ tới khi cái gậy được làm bằng bọt biển kia rơi xuống ót cậu, thế mà cậu lại có cảm giác đau đến hít thở không thông.

Cảm nhận được không khí càng ngày càng loãng, Ân Thất cử động, sờ so.ạng phía sau một chút. Cậu phát hiện giờ phút này mình đang bị nhốt trong một cái hộp vuông vức, căn cứ vào hình dạng của chiếc hộp cậu liên tưởng đến một đồ vật không được tốt lắm.

"Phát hiện người chơi, đã xác nhận thân phận người chơi, tải lại trò chơi......"

Âm thanh đột nhiên vang lên từ trong đầu khiến Ân Thất nguyên bản đang sờ so.ạng dừng động tác lại.

"Bắt đầu xét duyệt tư cách người chơi......"

Cái gì vậy? Ngay khi Ân Thất nghi ngờ có phải bản thân bị người xấu bắt cóc hay không thì cậu liền nghe được âm thanh nói chuyện từ bên ngoài chiếc hộp.

"Cậu nói là chúng ta còn một đông đội khác bị nhốt bên trong sao?"

"Dựa vào thẻ hướng dẫn sẽ không sai"

Vừa dứt lời, giây tiếp theo, bên trên truyền đến thanh âm của công cụ cạy mở, một lúc lâu sau, mới cạy ra một cái khe nhỏ, Ân Thất nhìn vũ khí sắc bén được đưa vào cái khe nhỏ ấy.

"Cậu nhanh lên, chờ lúc nữa, những quái vật đó lại đuổi tới"

Một người trong đó thúc giục người nọ động tác nhanh hơn, sau động tác nhanh hơn, nắp của hộp lập tức bị mở ra.

Ân Thất ở trong cái quan tài bị mở ra kia một lần nữa lại được nhìn thấy mặt trời, thấy được vài người vây xung quanh trước mặt cậu, mấy người kia cầm trong tay vũ khí, trên người dính đầy vết máu.

"Chúc mừng người chơi tìm được người đồng đội cuối cùng, trò chơi chính thức bắt đầu." Âm thanh kỳ quái lại vang lên.

"Nhiệm vụ lần này: Tìm ra hung thủ chân chính g.iết c.hết tiểu sinh phường diễn, Diệp Sinh"

Nhiệm vụ? Ân Thất không rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt từ lúc bắt đầu đến giờ, ngay lúc định mở miệng hỏi thăm, bên tai lại nghe thấy tiếng hát tuống ê ê a a.

Vừa nghe thấy âm thanh này, Ân Thất ngay lập tức phát hiện sắc mặt những người bên cạnh trở nên quái dị.

"Mau, mau tìm vị trí trốn đi!"

Một cô gái cao buộc tóc đuôi ngựa chạy nhanh đón đồng bạn tìm vị trí, sau đó kéo theo một người đàn ông trốn ngay xuống phía dưới bàn ăn, tấm vải đỏ thật dày che hai người đến kín mít.

Thấy Ân Thất còn đứng ngốc tại chỗ, nam nhân có vết đao sẹo ở mắt không nói hai lời, cũng không rảnh lo giải thích cái gì, kéo Ân Thất trốn ngay trong ngăn tủ.

Vừa mới đóng cửa tủ lại, Ân Thất liền nghe được tiếng răng rắc phát ra từ ngoài cửa. Cửa lớn bị đẩy ra, tiếng nhạc hí khúc quỷ dị kia chầm chậm tiến vào.

Ân Thất biết, là người xướng khúc đó đi đến.

Không khí trở nên khẩn trương trong nháy mắt, cậu nghe được phảng phất tiếng tim của chính mình đập thình thịch, mà bên kia người đàn ông còn lại bị dọa đến hô hấp cũng không dám dùng sức.

Đây là lần đầu tiên cậu trải qua chuyện như vậy, Ân Thất nhìn lại phía bên ngoài xuyên qua khe hở trong ngăn tủ.

Một người phụ nữ mặc trang phục diễn thời xưa, dẫm bước lên hoa sen (gốc: dẫm lên hoa sen bước), tư thái ra hình ra dạng, không biết trong miệng ngâm nga cái gì.

(*Theo như mình tìm hiểu trên baidu thì "Hoa sen nâng bước" là thành ngữ, thành ngữ xưa này chủ yếu dùng để chỉ sự nhẹ nhàng, thanh thoát trong bước đi của người phụ nữ. Dưới mỗi dấu chân sẽ sinh ra một bông sen. Vào thời Nam Tề ở Nam Bắc triều, có một vị quân vương yếu lòng, có sở thích đi bộ đặc biệt. Vì lý do này, ông đã ra lệnh thu thập vàng dân gian, làm hoa sen và dán chúng trên mặt đất, và để người thiếp yêu thích  bước đi trên đó. Sau đó cảnh này được gọi là "từng bước hoa sen". Kể từ đó. Nếu người nữ bước đi uyển chuyển thì gọi là "bước sen nhẹ", còn bàn chân nhỏ bị trói gọi là "hoa sen vàng ba tấc".)

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ đi đến chiếc quan tài trước mắt rồi ngừng lại, Ân Thất lần đầu tiên chửi bậy trong long.

Phía sau lưng chợt lạnh, vừa rồi nếu cậu không được thả ra thì giờ phút này đối mặt với cậu chính là nữ quỷ kia.

Sau đó nữ quỷ dường như không phát hiện được con mồi, gương mặt ngay tức thì trở nên vặn vẹo, nguyên bản tiếng ca ai oán thê lương lập tức thay đổi làn điệu, trở nên bén nhọn lên.

Ân Thất nhìn nữ quỷ sau khi ph.át tiết xong, hóa thành khói đen biến mất ở trước mắt.

Qua không lâu, như là xác nhận đã an toàn, cô gái trốn ở dưới gầm bàn mới chậm rãi bò ra.

"Còn may không bị phát hiện" cô gái thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay người giúp đỡ người đồng đội đang muốn bò ra một tay.

Ân Thất ra khỏi tủ, chân dẫm lên đất bằng vẫn còn cảm giác chính mình có chút "đầu nặng chân nhẹ"

"Cậu là người mới đi?"

Người đàn ông cẩn thận quan sát biểu tình của Ân Thất sau đó đưa ra kết luận, tuy là người mới hắn vẫn cho tên người mới này một điểm tán thưởng, bởi khi tên người mới này khi đối mặt với cảnh tượng vừa rồi đã không làm ra "chuyện tốt" gì.

"Chỉ cần cậu không tạo ra phiền phức gì, chờ sau khi chúng ta thắng trò chơi, phần thuộc về cậu tự nhiên sẽ chia cho cậu."

Ân Thất thực sự không hiểu rõ ngay từ khi vừa vào, trò chơi vẫn đang được nói đến có ý nghĩa gì, hiển nhiên cậu đã bị cuốn vào trong đó.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao không biết từ chỗ nào móc ra một mảnh giấy đưa cho Ân Thất: "Đây là manh mối chúng tôi phát hiện từ khi vừa mới tiến vào trò chơi."

Ân Thất duỗi tay tiếp nhận, nhìn kỹ mảnh giấy.

【Người gánh kịch – Diệp Sinh hát một khúc nổi nhất thời, nhưng ngay vào lúc Diệp Sinh đang nổi tiếng nhất chính là lúc Diệp Sinh đột nhiên mất tích không thể tìm thấy, bầu gánh quyết định cho một người khác diễn thay, nhưng không lường trước được, gần đây chuyện lạ liên tục diễn ra.....】

"Việc lạ?" Ân Thất nhìn đồ vật trong tay, chỉ là một mẩu giấy nhỏ bé nhưng trong lòng cậu như có một cục đá to lớn đè lên khiến cậu không thở nổi.

"Cho nên chúng ta mới phải đi tìm manh mối" cô gái nói

Xét đến việc Ân Thất là người mới, cô gái cho Ân Thất mấy tấm card.

"Ban ngày an toàn, không thể dùng được, nhưng vào buổi tối, cậu cần phải lấy nó ra nhanh một chút, nếu sau khi cậu bị quái vật kia giết, cậu xé thẻ bài thì cậu lập tức sống lại ngay tại chỗ."

Bộ dạng thầy bói sống sờ sờ

Ân Thất: "......"

Ân Thất vẫn đem đồ vật thu vào, cất vào túi bên trong, ở tình huống hiện tại cậu vẫn nên nói ít mà quan sát nhiều thôi.

Từ khi vừa bắt đầu, cậu phát hiện những người ở đây mười phần kỳ quái, thế nhưng còn có thể lấy đồ vật ra từ tấm card? cậu trơ mắt nhìn người đàn ông đao sẹo kia lấy từ trong tấm card trong bàn tay một cái đèn pin.

Ngay khi người đàn ông cầm đèn pin chiếu loạn vài cái, ánh sáng trắng đó quét qua những vị trí ban nãy, Ân Thất liếc qua dường như phát hiện cái gì đó.

"Chờ một chút," Ân Thất kêu một tiếng, dưới sự nghi hoặc của người đàn ông, bắt lấy tay người đó chiếu vào hướng vừa được chiếu qua. Cậu phát hiện ở nơi đó có một khối nhỏ đồ vật đen đen.

Khoảng quá xa không thể nhìn rõ là cái gì, Ân Thất lấy đi chiếc đèn pin trong tay người đàn ông tiến lên xem xét.

Hình như là một ít bùn, còn có một ít hạt cát nhỏ bé.

"Đây là cái gì?" Vài người vây tới dường như không nghĩ nơi này sẽ xuất hiện đồ vật kì quái gì, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, nói ra một câu khiến vài người phía sau lưng đều lạnh cả người.

"Vừa rồi hình như nữ quỷ kia đã đứng ở vị trí này."

Lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người liền thay đổi đặc biệt là cô gái cao buộc tóc đuôi ngựa kia, đầu tiên sắc mặt có chút xanh rồi sau đó chuyển sang trắng bệch.

Ân Thất thấy vậy không nhịn được bật cười: "Đừng lo lắng, dưới chân có bùn đất như vậy có thể thấy rằng khẳng định nàng không ngừng di chuyển."

Vừa nói, lời nói còn chưa dứt đã khiến cho cô nàng có cảm giác cả người đều nổi hết da ga lên.

Trời còn chưa sáng, mọi người cũng không dám tùy tiện hành động, chuẩn bị tại sân lầu diễn lớn này ở tạm qua một đêm.

"Cậu tên là gì? Tôi tên Cao Thư." Sau khi vài người đã ngồi xuống cô gái buộc tóc đuôi ngựa mới nhớ ra cô không biết tên của người mới nha.

"Triệu Tư" Triệu Tư là tên của vai diễn mà Ân Thất đóng thế

"Đây là Vương Hổ, Hà Lực" Cao Thư chỉ vào người đàn ông đao sẹo cùng một nam sinh có vóc dáng nhỏ nói

"Cậu yêu tâm, trò chơi xét duyệt người chơi đều giống nhau nên sẽ không quá khó, hơn nữa có chúng tôi mang cậu đi."

Cao Thư bộ dạng tràn đầy tự tin, theo như nhận biết của cô nàng thì chỉ cần người mới đi theo tìm manh mối thật tốt, chơi cùng trò chơi với nhau để qua bàn cứ là ok không có vấn đề.

Mọi người trò chuyện với nhau chờ trời sáng.

Sáng hôm nay, bốn người chia ra làm hai đội lên trên tầng trên lầu tìm kiếm manh mối

Ân Thất và Cao Thư một đội, mặt đao sẹo cùng Hà Lực có vóc dáng nhỏ một đội.

Ân Thất đi theo Cao Thư lên sương phòng phía tây bên kia tìm kiếm, đầu tiên hai người vào trong một căn phòng, bên trong treo không ít trang phục diễn, mà trên bàn trang điểm lại có một vài bộ râu giả còn có một quyển kịch bản.

Ân Thất cầm lấy kịch bản nhìn vài lần, dường như không phát hiện ra có cái gì không đúng, ngay lúc cậu chuẩn bị bỏ cuốn kịch bản xuống thì một trang giấy được kẹp trong đó bị rơi ra.

Ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ân Thất, cậu cúi xuống nhặt tờ giấy lên.

Trên tờ giấy không có chữ viết, chỉ có bức vẽ một người đàn ông mặc trang phục diễn xướng diễn ở trên đài chính,nhưng trên cổ của nam nhân đang bị một dải lụa trắng trói buộc gắt gao.

"Đây là cái gì?" Cao Thư tiếp nhận bức họa trong tay Ân Thất nhìn lên "Lớn lên cũng rất đẹp trai đấy, thật là một nam nhân đẹp thảm nha" nói xong nhìn lên phía trên, sau đó lục lại trí nhớ nghĩ tới dường như mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi.

"Người đàn ông này hình như tôi đã gặp qua."

Gặp qua? Ân Thất lập tức chú ý đến.

Cao Thư tựa nhớ ra cái gì, sau đó có chút dở khóc dở cười mà gõ đầu chính mình mấy cái

"Bảo sao tôi lại thấy quen thuộc như vậy đâu, hóa ra tôi đã nhìn thấy ở poster tuyên truyền trò chơi."

Ân Thất: "......"

Hiện tại đổi đồng đội còn kịp sao?

"Đừng buồn a ~" vừa thấy biểu tình của Ân Thất suy sụp xuống, Cao Thư vội vàng an ủi nói: "Cũng không phải là tôi không có phát hiện nha."

Cao Thu vừa chỉ vào bức họa của vị nam nhân đẹp mà thảm kia vừa nói: "Nam nhân chính là vị tiểu sinh được nâng lên sau khi Hà Sinh mất tích" nói tới đây, Cao Thư giống như đang cảm khái

"Tuy nhiên hắn không có mệnh tốt như vậy, ngay vào cái đêm lên đài đó đã bị......"

Cao Thư nói xong liền bày ra một động tác như bị bóp chặt cổ "Tóm lại tựa như họa tiếp họa, ngỏm củ tỏi."

Đã chết? Phường diễn này cũng thật quá tà môn, tiểu sinh đang nổi bỗng mất tích, bầu gánh lo lắng việc làm ăn của phường diễn xuống dốc không phanh liền tìm người tới thay thế vị trí của Hà Sinh, thay Hà Sinh diễn cái diễn xướng kia. Không ngờ tới, đêm diễn đó còn chưa diễn xướng, người đã chết.

"Hà Sinh vừa đi, hắn đã được nâng đỡ lên ngay như thế, không đúng, việc Hà Sinh mất tích có liên hệ với hắn" Cao Thư nghiêm trang phân tích

"Cậu nghĩ xem, nếu Hà Sinh này đã chết vậy trụ cột chính của phường diễn không phải chính là hắn hay sao."

"Chẳng qua nữ quỷ du đãng trong phường diễn này là ai?"

Ngay khi hai người lâm vào trầm tư, phòng ngoài đột nhiên vang đến tiếng khua chiêng gõ trống, cẩn thận lắng nghe hình như là truyền tới từ sân khấu bên kia.

Tác giả có lời muốn nói: Trước kia tên là thỉnh đọc đương, sau lại ta sửa lại một chút tiểu thuyết danh

Coco: chả hiểu sao ban đầu là Diệp Sinh về sau đổi hết lại thành Hà Sinh. Nhưng thôi mình sẽ để nguyên lại theo tác giả. Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên có sai sót hoặc không rõ nghĩa ở đâu mong các bạn thông cảm.
Chương trước
Chương sau
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...