Truyện của tác giả - Na Chích Hồ Ly

Gió Xuân Vô Tình

Gió Xuân Vô Tình

Nội dung:Tiên hiệp, cổ đại, lãng mạn.
Độ dài: 37 chương
Nhân vật chính: Thương Hàn, Nghi Huyên.
Editor: Na Na
Câu chuyện kể về một nữ chính với tính cách không hề dịu dàng mà là  không cãi nhau không thấy thoải mái, nhưng thực ra là khẩu thị tâm phi, bị sư môn gài bẫy bắt chăm sóc nam chủ vốn trước dùng sức mạnh để nghịch thiên nay lại bị trọng thương, sau đó triển khai một chuyện tình cẩu huyết tiểu bạch.

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Vô Tà

Vô Tà

Tên gốc: 无邪
Thể loại: Huyền huyễn, Đoản văn
Độ dài: 10c
Edit: Diệp Y Giai

Một đoản văn ngắn nhưng chứa đựng rất nhiều triết lý mà tùy theo cách nhìn của mỗi người để có được một lời đáp cho riêng mình!! Tuy nặng nề nhưng cũng đáng để đọc ^^

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Túy Khách Cư

Túy Khách Cư

Convert: Tàng Thư Viện
Chuyển ngữ: Tiêu nhi – Tiêu đại quản gia
Đây là một tửu quán trong một trấn nhỏ vô danh.
Bên trong lại thay đổi bất ngờ, sóng lớn cuộn trào ~~ aiz, ai bảo nàng bản tính thiện lương chứ~~
Một soái ca lạnh lùng, một thiếu niên giảo hoạt, một công tử đa tài, một nam tử dị quốc ôn nhu, còn có một nữ chưởng quầy vô tội bất đắc dĩ, lại gặp vận may ngã gục trên trần nhà tửu quán~~
Thì ra là vận mệnh a, cho dù ngươi ngồi ở trong nhà cũng có thứ đến nện lên đầu ngươi~~~

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Thề Hẹn Với Quân

Thề Hẹn Với Quân

Thể loại: Ngôn tình
Editor: Lionlion
Nhân vật chính: Khúc Kiều, Mục Vũ
Vai phụ: Tập đoàn Hồng nương Cức Thiên phủ
Đây là một câu chuyện tình yêu cực kỳ cẩu huyết. Một cô yêu tinh vô cùng tốt bụng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Chính trong một lần thiện tâm đại phát muốn giúp người mà cứu giúp được nam chính thông minh và giỏi võ.

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Nguyệt Lại Vân Sơ

Nguyệt Lại Vân Sơ

Thể loại: ngôn tình, huyền huyễn, nữ sư nam đồ, He
Số chương: 33 Chương + 2 ngoại truyện
Convert + Edit: Nana (Supernana)
Nội dung chính:
Câu chuyện kể về một nam chính điềm đạm đáng tin cậy toàn năng hạng mười bất hạnh bái nhập vào môn hạ của nữ chính có thể ngồi tuyệt không đứng có thể nằm tuyệt không ngồi có thể ngủ tuyệt không nằm rồi sau đó phát triển một câu chuyện tình yêu máu chó mà lại rất trong sáng.
Tư tưởng chính:
Thông qua đạo lý trong câu chuyện tình yêu này thể hiện: đứng trước tình yêu, thân phận hay lập trường đều là mây bay. . . . . . 
Hàm nghĩa sâu xa:
Câu chuyện thể hiện sự “hâm mộ ghen tị hận, để xem các người có thể kéo dài bao lâu” của tác giả trong đêm Thất tịch, nhưng sâu trong nội tâm vẫn ôm một thái độ tích cực đối với tình yêu, cũng tin rằng thế giới này còn tràn ngập những điều tốt đẹp ~~~  
Gợi ý cho bạn đọc:
Suy ngẫm? Logic? Chặt chẽ? Chi tiết? . . . . . . tất cả đều là mây bay! ! ! Đây chính là tiểu thuyết ngôn tình trong sáng máu chó sung sướng để an ủi tác giả ~~~ manh giả tự manh, lôi giả tự lôi, ta chăm chỉ còn người thì nhẫn tâm ~~~
Tự khích lệ:
Từng ngày từng giờ, cuộc sống khỏe mạnh
Câu chuyện này chỉ là hư cấu, không liên quan gì đến các đoàn thể, cá nhân, tổ chức, tôn giáo, học phái gì trong hiện thực, nếu giống nhau chỉ là trùng hợp.  
Nội dung nhãn: Từ khóa: diễn viên chính: Lâm Xuyên, Phương Thanh, phối hợp diễn: còn chưa nghĩ xong, khác: nữ sư nam đồ, ngụy tiên hiệp thực chủng điền

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Vật Trong Ao

Vật Trong Ao

Hm... chúng ta có một chiếc ao vô danh, bên trong có cá, có cua, có tôm.

Điều bất thường duy nhất: Lũ cá, cua, tôm này là một đám yêu tinh, nhí nhố, nhặng xị, dễ thương... Hm... Đó là câu chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn của đám yêu tinh ham hư vinh, thích tự sướng ...

Nhưng đọc, để cảm nhận, để thấm thía một điều giản đơn. Rằng ai cũng muốn làm những điều thật vĩ đại, nhưng lại quên mất cuộc sống vốn tạo nên từ những điều vô cùng nhỏ bé.

Cả chặng đường đời giống như một cuộc hành trình thưởng lãm, cái đẹp không xuất phát từ quá trình theo đuổi sự thỏa mãn của thị giác, mà là sự tròn vẹn tâm hồn. Và bạn sẽ nhận ra rằng, điều vĩ đại nhất chính là điều giản dị, chân lý của cuộc đời luôn xuất phát từ những thứ bình thường...

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Thủy Tú Sơn Minh

Thủy Tú Sơn Minh

Chuyển ngữ: Tiêu nhi + Lệ Lâm

Đêm đông. Tuyết ngừng mây tan, một vầng trăng sáng chiếu rọi, sáng tỏ mọi chỗ, nơi nơi trắng xóa. Trời đất trong lúc đó, đều bị nhuộm khí chất thuần khiết sáng sủa này, một mảnh thanh tịnh tường hòa.
Lúc này, ánh sáng bó đuốc đi trong bóng đêm, tiếng động ồn ào áp đảo yên tĩnh. Hơn mười người cưỡi ngựa chạy vội đến, vó ngựa nệ lên tuyết đọng, hất lên như bướm. Người giục ngựa đều là những hán tử lực lưỡng khỏe mạnh, mặc áo dài màu xanh, đeo đao mang kiếm, thần sắc nghiêm trọng, ngầm mang sát khí.
Bỗng nhiên, một luồng sáng phóng lên cao, ánh sáng tỏa bốn phía.
Mọi người thấy thế, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước. Chờ đuổi tới nơi ánh sáng dâng lên, tình hình trước mắt làm cho mười mấy tên tráng hán này kinh hãi không thôi.
Chỉ thấy trên mặt tuyết, đầy thi thể. Dưới ánh trăng, có thể thấy được vẻ kinh hoàng của người chết, tử trạng quá mức thảm thiết. Máu tươi chảy đầy đất, mơ hồ bốc hơi nóng.
“Đi xuống xem một chút.” Có người mở miệng, ra lệnh.
Được lệnh, mọi người lập tức xuống ngựa, kiểm tra mọi nơi. Một lát sau, có người trở về, nói với người vừa ra lệnh kia: “Bẩm phó tổng quản, hơn phân nửa là người ‘Phi hổ bang’, còn có mười mấy huynh đệ trong trang chúng ta, đều là thân tín của Địch tổng quản. Xem miệng vết thương, hẳn là ‘Thiết ưng trảo’.”
Phó tổng quản nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ là ‘Phi hổ bang’ trộm ‘Trấn hồ’, gặp được ‘Hắc ưng giáo’ đen ăn đen “Trấn hồ” ở đây?”
“Vẫn chưa thấy tung tích ‘Trấn hồ’. Phó tổng quản, chúng ta làm sao bây giờ?”
Phó tổng quản suy nghĩ thêm một chút, “Vẫn là báo cáo Địch tổng quản, quyết định sau.”
Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có người hô to: “Địch tổng quản! Là Địch tổng quản!”
Phó tổng quản quá sợ hãi, cuống quít xuống ngựa, theo tiếng mà đi.
Mọi người vây lại một chỗ, thấy hắn lại đây, cuống quít nhường ra một con đường.
Phó tổng quản tiến lên vài bước, chỉ thấy một người cuộn thân trong đám thi thể tản loạn kia, trên người phủ một tầng băng tuyết mỏng. Nam tử cúi người ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn: Người này chỉ mới tầm hai mươi, trên người mặc áo lông chồn tía, trên đầu đội mũ đại mạo quan. Bên hông có bạch ngọc rơi xuống, dưới chân là giày thiếp vàng. Một thân phù hoa tự phụ, tất nhiên là quần là áo lụa. Nhưng mặt mày người này sáng sủa, hình dung tuấn tú, lại tự thành thanh nhã phong lưu, không giống phàm tục.
“Là Địch tổng quản không sai…..” Phó tổng quản mày khóa chặt, quay đầu hỏi người phía sau, “Đã chết chưa?”
Mọi người phía sau đều là vẻ mặt đau xót, yên lặng lắc lắc đầu.
Phó tổng quản lập tức cũng sinh vẻ bi thương sâu sắc.
Mọi người cùng hắn nhìn nhau một lát, tiếp theo, đều yên lặng gật gật đầu.
Phó tổng quản hiểu ý, trang trọng gật gật đầu, xem như đáp lại.
Hắn quay đầu đi, nhìn người đang mê man kia, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên. Hắn tụ lực ở bàn tay, sát khí đột nhiên hiện ra trong mắt, hai mắt hắn trợn trừng, khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh tới huyệt thái dương của người nọ.
Nhưng mà, trong lúc điện quang hỏa thạch, cổ tay hắn bị nắm chắc lại.
Chỉ thấy người nọ đã tỉnh lại, một đôi mắt trong trẻo chính trực nhìn thẳng hắn.
Phó tổng quản quá sợ hãi, trong nháy mắt thu hồi tâm tình, đổi lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nha, Địch tổng quản, ngài tỉnh rồi! Mọi người đều lo lắng gần chết, ta đang định vận công chữa thương cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Lời này vừa nói ra, một đám tráng hán phía sau hắn đều cùng cười theo, ân cần hỏi han.
Người nọ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, không nói tiếng nào.
Phó tổng quản nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi bốc ra trên thái dương. Mọi người phía sau đều xanh cả mặt, muôn dạng sợ hãi.
Bỗng nhiên, người nọ cúi đầu, hắt hơi một cái.
Mọi người đều cả kinh, thở cũng không dám thở mạnh.
Người nọ buông lỏng cổ tay Phó tổng quản ra, đứng dậy, nói: “Lạnh. Ta muốn về nhà.”
“A?” Phó tổng quản nhìn người trước mắt, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc.
Người nọ cũng không để ý đến hắn, tự mình rời đi.
Phó tổng quản vội vàng cười đuổi theo, nói: “Địch tổng quản, ngài cưỡi ngựa của ta đi.”
Người nọ lắc đầu, “Không cần.” Hắn nói xong, tiếp tục đi từng bước từng bước trong đống tuyết sâu.
“Không cần?” Phó tổng quản càng thêm nghi hoặc khó hiểu, chúng tráng hán cũng đều là vẻ mờ mịt hoang mang. Phó tổng quản suy nghĩ một lát, tăng thêm can đảm, hô to một tiếng:
“Địch Tú!”
Người nọ nghe tiếng đứng lại, xoay người lại.
Phó tổng quản hút một hơi khí lạnh, khẩn trương vạn phần. Mọi người phía sau đều là hoảng sợ vô cùng. Có người run run nói: “Phó tổng quản, ngài ….. ngài đừng nói giỡn, gọi thẳng …. gọi thẳng tên Địch tổng quản, kết cục …. kết cục ngài là hiểu rõ…………”
Tiếng nói của phó tổng quản cũng run rẩy lên, “Đừng …. đừng sợ ….. Ta đoán…..”
Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe người nọ mở miệng, hỏi: “Ngươi gọi ta?”
Phó tổng quản kiên trì gật gật đầu.
Người nọ hơi nghi hoặc, đợi hồi lâu, nhưng không thấy có người nói chuyện. Liền xoay người lại, tiếp tục cất bước đi lên phía trước.
Ý cười trên mặt phó tổng quản tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ gian trá, hắn giơ tay, nói với mọi người phía sau: “Không cần đoán. Hắn nhất định là ….”
Hắn nhướng mày, ngừng lời lại, tiếp theo, như đinh đóng cột nói ra nửa câu sau:
“Ngốc rồi!”

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chuyện Xấu Nhiều Ma

坏事多磨 (Chuyện xấu nhiều ma: Có nghĩa là làm chuyện xấu khó khăn)
Nội dung: Ân oán giang hồ, võ hiệp, HE
Nhân vật chính: Tả Tiểu Tiểu
Phối hợp diễn: Rất nhiều
Số chương: 116 chương + 3 ngoại truyện
Convert: Tàng Thư Viện
Editor: Thiếu Quân
Beta: Tư Đồ Hiểu Sa

Ta là một nữ nhân, ta viết võ hiệp, bởi vậy đây là võ hiệp ba xu.
Ta là một người qua đường, ta viết võ hiệp, bởi vậy đây là võ hiệp của người qua đường.
Ta là một tục nhân, ta viết võ hiệp, bởi vậy đây kỳ thực là võ hiệp thô thiển.
Ta là một kẻ đi buôn, ta  viết võ hiệp, bởi vậy  đây là võ hiệp tràn đầy âm ưu quỷ kế.
Ta là người tốt, ta viết võ hiệp, bởi vậy đây là võ hiệp tỷ lệ tử vong cực thấp.
Ta là một kẻ không bình thường, ngẫu nhiên viết võ hiệp, bởi vậy đây không phải võ hiệp bình thường.
Bao gồm:
Quyển một: Hiềm nghi phá án
Quyển hai: Bạo lực khủng bố
Quyển ba: Ngược luyến tình thâm
Quyển bốn: Võ hiệp huyền huyễn

Na Chích Hồ Ly
Ngược
Cỡ Nào May Mắn Kết Thành Đôi

Cỡ Nào May Mắn Kết Thành Đôi

Convert: oanhlanhchanh (Tàng Thư viện)
Edit: Nhược Lam & Mossygreen
Tháng ba mùa xuân, mưa phùn như tô. Cỏ cây nhiều loại hoa, đều mưa xuân chảy qua, sinh trưởng dạt dào. Sau rừng cây, vòng qua tường hoa, có một con suối. Nước suối ấm áp, quanh năm không dứt. Hơn mười cô thiếu nữ đang ở dưới suối tắm rửa, hơi nước bốc lên, như sa bình thường, mênh mông che thân mình mạn diệu của các nàng.
Nước suối lộ thiên, bốn phía chỉ có hoa mộc vì chướng, nhưng các thiếu nữ lại không có chút ý nào cố kỵ e lệ, tiếng nói tiếng cười, tát nước chơi đùa.
“Các sư tỷ có nghe nói việc Cửu Nhạc tiên minh tụ hội?” Một cô gái mở miệng, nũng nịu hỏi.
“Chuyện lớn như vậy, không có nghe nói mới kỳ quái đi.” Một cô gái hơn lớn một chút, cười sẵng giọng.
“Hì hì, vậy ngươi nói, sư phụ sẽ cho ai đi?”
Lời này vừa nói ra, các cô gái đều vây quanh lại đây, trêu tức nói: “Nha, ngươi rất muốn đi hay sao?”
“Phi! Từ trước Cửu Nhạc tụ hội, đều là vì việc song tu. Ta mới không cần phụng bồi lũ nam nhân bẩn ấy!” Cô gái nhướng mày, vẻ mặt hèn mọn.
“Cũng không phải a, ta thật ra nghe nói bây giờ các sư huynh sư đệ đều rất tuấn tú hữu hảo đó.” Chỉ nghe cô gái bên trong, có người nói ra những lời này.
Lập tức có người chế nhạo: “Điều này cũng tốt. Chúng ta đây đi cầu sư phụ, cho ngươi đi.”
“Ai nha, Vân Bích sư tỷ thật đáng ghét nga!”
Các cô gái nhất thời cười lăn cười bò.
Nàng gọi Vân Bích cười nói: “Sợ cái gì nha. Cho dù cho ngươi đi , ngươi cũng không nhất định có thể tìm được đối tượng song tu. Từ trước song tu, coi trọng nội tâm tương hợp, thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu. Tìm khắp thiên hạ cũng không nhất định có người này, huống chi là ở trong vòng Cửu Nhạc tiên minh. Nào có khéo như vậy?”
“Chính là. Ý ta nói, đừng để ý nam nhân mới tốt. Chúng ta là đệ tử Vạn Ỷ môn tu luyện ‘Vạn linh thông tính’, sớm không câu nệ cho nội tâm tương hợp thuyết. Bọn họ hẳn là xem chuẩn điểm này, mới tưởng bạch chiếm tiện nghi chúng ta.”
“Thanh Lang sư tỷ nói đúng. Vạn Ỷ môn chúng ta chỉ có nữ tử, nếu là đi liền thiệt thòi lớn . Huống chi, ở đây còn có đệ tử Thiên Ảnh các, vạn nhất theo chân bọn họ đến, đó chẳng phải ghê tởm!”
“Thiên Ảnh các a… Kỳ thật ta thật không rõ, vì sao chúng ta sẽ cùng Thiên Ảnh các trở mặt đâu?”
“Chuyện đời trước ai biết. Dù sao lần này không đi là tốt nhất .”
“Nhưng là, chúng ta dù sao cũng là một trong Cửu Nhạc tiên minh, huống chi lần này lại có chân quân tự mình bảo cho biết, không đi giống như không thể nào nói nổi nha.”
Nói tới đây, các thiếu nữ giai sinh sầu tình, vui cười chi tâm đi hơn phân nửa.
“Nói như thế nào các ngươi hảo, buồn lo vô cớ a.” Thanh âm mềm mại từ một bên truyền đến, thản nhiên nói. Cô gái nói chuyện, bất quá mười sáu mười bảy tuổi. Mặc dù vô thập phần mị thái, lại tinh thông giả dạng, tự thành phong lưu. Tuy là lúc tắm rửa, như trước ôm lấy mặt mày tinh xảo, nhìn quanh trong lúc đó, uyển chuyển đa tình. Lúc này, nàng ngồi ở trên tảng đá bên suối, theo dòng nước, sơ tóc tinh tế.
Các cô gái dựa vào hướng về phía bên người nàng, “Đại sư tỷ, ngươi không lo lắng sao?”
Cô gái kia mím môi cười, buông xuống cây lược gỗ trong tay, nói: “Ngày thường học, các ngươi đều đã quên hay sao? Lấy đạo hạnh của các ngươi, cho dù có thể gặp gỡ sư huynh sư đệ tuấn tú, cũng không phúc khí song tu a.”
Cô gái mới vừa rồi gọi là Thanh Lang bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng vậy. Nay trong Vạn Ỷ môn, tu luyện có thành, khả Hợp Linh song tu giả có thể đếm được trên đầu ngón tay…” Nàng nói xong, ngước mắt nhìn vị “Đại sư tỷ” kia.
Cô gái kia khép khởi mái tóc dài của chính mình, cười nói: “Ta là đệ tử sư phụ chân truyền, ‘Vạn linh thông tính’ cũng sửa đến thứ chín trọng, thấy thế nào lần này đều không của ta thì của ai … Ta cũng chưa lo lắng, các ngươi phiền não cái gì nha.”
“Đại sư tỷ, vạn nhất ngươi bị xứng thượng làm sao bây giờ?”
“Hút khô hắn.” Cô gái kia cười đến vô tà, nói ra ba chữ.
Một chốc yên tĩnh, làm cho bốn phía chỉ còn tiếng nước róc rách. Đang lúc mọi người cứng ngắc, xa xa một tiếng gọi, đem không khí xấu hổ này tan rã.
“Đại sư tỷ!”
Chỉ thấy một nữ đồng hối hả chạy tới, ngọt ngào cười nói, “Đại sư tỷ, sư phụ tìm ngươi đó.”
“Nói vậy vì việc này .” Cô gái kia đứng dậy, lấy ra một bên quần áo phủ thêm. Nàng quay đầu, đối một đám cô gái thản nhiên cười, thướt tha đi xa.
Trong một mảnh yên tĩnh, có người sợ hãi nói ra đáy lòng mọi người:
“Thực đồng tình vị kia cùng đại sư tỷ nội tâm tương hợp a…”

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
Vì Sao Đêm Ấy

Vì Sao Đêm Ấy

Bạn đang đọc truyện Vì Sao Đêm Ấy của tác giả Na Chích Hồ Ly. Đây là câu chuyện về một cô nàng phóng khoáng, rực rỡ, kĩ năng thả thính thượng thưa, vô tình có được một nam chính SSS【 sương mù 】, sau đó cả hai bắt đầu quá trình yêu đương tràn đầy máu chó và ngây thơ
(SSR: thẻ(linh thần/linh thú) siêu hiếm. Liên hệ với game dạng thẻ bài thì đây là triệu hồi được thẻ tướng siêu hiếm, bá game.)
Trích đoạn:
Tới canh tư, Linh Túc cung tĩnh lặng như tờ.
Thiên hạ đương thời, ma đạo ngông cuồng. Thân là tiên tông, Linh Túc cung ắt phải đứng lên chống lại. Nhiều năm liên tục chinh chiến trong các trận lớn nhỏ không nghỉ, hôm trước lại vừa trải qua một trận quyết chiến, tất cả các đệ tử quá mỏi mệt, mọi người đều đã đi ngủ từ sớm.
Lúc mọi người đang ngủ say, có một chàng trai khẽ khàng đứng dậy, đi vào thánh địa của cung.

Na Chích Hồ Ly
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...