Truyện của tác giả - Mị Bảo

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu gọi thế giới của người sống là ánh sáng thì bóng đêm kia mang trong mình nó những gì?

Một nét liêu trai, một chút ma mị nhưng không kém phần chân thật, Mị Bảo nhẹ nhàng dắt người đọc vào cuộc sống của một cô bé sở hữu năng lực nhìn thấy những vong hồn vất vưởng. Làm cầu nối giữa hai thế giới, mắt nhìn được những thứ người thường không thể thấy nhưng Thẩm Linh Tố vẫn là một cô gái bình thường bé nhỏ giữa dòng đời. Với cô, năng lực kia chỉ khiến thế giới như rộng lớn hơn, và cô thì lọt thỏm trong đó.

Mối tình đầu tan vỡ giúp cô rõ hơn lòng người nông sâu, người thân lần lượt có rồi lại mất giúp cô biết cách đứng vững hơn trên đôi chân mình. Cô điềm nhiên đứng nhìn cuộc đời, thấm nhuần quy luật nhân quả gieo gì gặt nấy. Kẻ lòng dạ hiểm sâu đến cuối cùng cũng nhận lại kết quả xứng đáng, vậy còn người tốt thì sao? Số phận chung của nữ giới nhà họ Thẩm liệu có rẽ sang hướng khác trong tay cô?

Câu chuyện chỉ điểm chút màu yêu lên phông nền xám của cái chết và đen của âm mưu, nhưng nếu bước lùi lại để nhìn toàn cảnh, người đọc sẽ thấy hiện lên một bức tranh lung linh đầy tình cảm chân thành và hi vọng tràn đầy.

Trong đêm tăm tối, chỉ có lòng người mới là ngọn đèn soi tỏ chân đi.

Mị Bảo
Ngôn Tình
Lưu Quang Chi Thành

Lưu Quang Chi Thành

Bạn đang đọc truyện Lưu Quang Chi Thành của tác giả Mĩ Bảo. Bến Thượng Hải phồn hoa này, nhà họ Dung nổi tiếng là gia đình phú quý bậc nhất, Dung đại thiếu gia càng là một nhân vật có tiếng tăm, làm người lãnh đạm lại kiệt ngạo, không gì có thể chi phối.
Phùng Thế Chân, biết rõ gian nan, nguy hiểm, thế nhưng vẫn cứ không ngại ngần(*) mà tiến vào Dung gia, còn trở thành gia sư của họ.
Ngay tại thời điểm đó, một kế hoạch âm thầm được sắp đặt, lôi tất thảy vào trong chiếc lưới kia.
Ở một thế giới phồn hoa vô cùng khác biệt với ngoại giới, tại một toà thành trong thành rực rỡ, bọn họ thử nhau, khiêu khích, truy đuổi, bọn họ cũng yêu nhau, phản bội, tổn thương... Như hai luồng sáng, quanh quẩn xoay vờn, cũng tựa như một khúc nhạc múa vĩnh viễn không có điểm dừng.

Mị Bảo
Ngôn Tình
Ảnh Hậu Tái Sinh

Ảnh Hậu Tái Sinh

Chết đi sống lại, liệu tình yêu đã mất có thể quay trở lại?

Tan rồi hợp, lòng tin đã đổ vỡ liệu có thể lấy lại được?

Đời người vốn là một màn kịch đẹp, cô muốn thực hiện mơ ước của mình.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Minh Vi mất đi thân phận đầy quyền lực và tiền bạc của mình, thậm chí cả cuộc hôn nhân cô vốn tưởng là hạnh phúc. Nhưng bù lại, cô có sức khỏe, sắc đẹp và tuổi trẻ, có đủ điều kiện để theo đuổi mơ ước khát khao. Một kế hoạch được lập ra để trả thù người đàn ông đã phụ bạc mình...

Sự tái sinh ngoài ý muốn, may thay, chỉ đổi họ và ngoại hình của cô, còn sự thông minh sắc sảo, nhạy bén, tài năng không hề thay đổi. Chỉ có điều, sự thật không hẳn như cô nghĩ, người chồng cô từng tôn thờ như thần thánh lại theo đuổi với một tình cảm hết sức nhiệt thành, quyết giành lấy cô bằng được. Liệu cô có thể vượt qua tất cả sóng gió để vươn tới mục đích cuối cùng của đời mình?

Trích đoạn:

Là em đúng không? - Giọng nói của Cố Thành Quân trở nên run rẩy. - Là em đúng không?

Mặt Minh Vi nóng bừng, nước mắt trào ra, tầm nhìn nhạt nhòa. Từ lâu cô đã không còn yêu Cố Thành Quân, nhưng những ấm ức vì bị phụ lòng vẫn chưa hề tan hết. Dù đã được tái sinh, nhưng Trương Minh Vi ngồi co rúm ở một góc nào đó trong cơ thể cô vẫn đang buồn đau than khóc. Quen biết nhau mười bốn năm, đã trải qua hai kiếp sống, cô từng yêu, từng trả giá, từng đau khổ, từng tuyệt vọng, và cũng đã tỉnh ngộ, sống lại. Cô từng có biết bao lời muốn nói với người đàn ông này, nhưng giờ đây khi áp sát khuôn mặt anh, cô chỉ muốn nói duy nhất một câu.

-Anh có lỗi với tôi…

Cố Thành Quân từ từ nở nụ cười, song nụ cười đó lại giống như đang khóc. Đôi môi lạnh ngắt của anh ta dán chặt vào khóe miệng Minh Vi, hôn lên những giọt nước mắt của cô.

- Anh biết. Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi….

Nước mắt rơi xuống như mưa, Minh Vi khóc thành tiếng:

- Cố Thành Quân! Anh là đồ lăng nhăng. Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh đối xử với tôi như vậy? Anh là đồ vong ân phụ nghĩa đáng chém cho nghìn nhát.

Đôi mắt Cố Thành Quân đẫm nước, những cái hôn gấp gáp vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt Minh Vi, hôn một cái lại nói một lời xin lỗi. Song nước mắt của Minh Vi trào ra dữ dội hơn, cô khóc nức nở tới mức không kịp thở, giống như một đứa trẻ bị ấm ức điều gì.

...

Dù đã chuyển sang một cơ thể khác, nhưng linh hồn cô vẫn nhớ kỹ từng chút một. Minh Vi hoảng sợ khi thấy cơ thể mình nóng bừng lên, cô vội vàng giằng ra khỏi cái hôn của Cố Thành Quân, quay mặt úp chặt xuống dưới thảm trải sàn.

- Bỏ tôi ra!

- Không! - Cố Thành Quân ấn cô xuống, bàn tay nóng rẫy giữ chặt cổ tay cô, đôi môi như thiêu đốt hôn lên cổ nơi cô vừa để lộ. Anh cố ý mút một cái thật sâu, lập tức một dấu môi đỏ ửng xuất hiện trên làn da trắng như tuyết của Minh Vi.

Minh Vi cố nén sự run rẩy, nói:

- Anh làm như vậy không còn ý nghĩa gì đâu, Cố Thành Quân. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.

Cố Thành Quân ngẩng đầu lên, cười nói:

- Anh không cần biết trên cơ thể em đã xảy ra chuyện gì, em nhập hồn vào người cô gái này cũng được, em đầu thai sang kiếp mới cũng được. Cuối cùng anh đã có thể thấy em. Có những câu này cuối cùng anh đã có thể nói với em.

- Những điều tôi biết cũng đã quá đủ rồi, những chuyện trai gái xấu xa của các người không cần khai hết ra làm gì.

- Không, không phải! - Cố Thành Quân cúi người xuống, sau đó thu tay lại, ôm gọn lấy Minh Vi vào lòng. Minh Vi không còn chút sức lực nào nên không buồn giãy nữa.

- Chân Tích nói không sai, khi đó anh đã hẹn với cô ấy mười năm. Nhưng khi đó anh chỉ hành động theo cảm tính, vì anh nghĩ tất cả là do em thao túng, nên anh mới qua lại với em để trả thù.

Minh Vi nổi giận, Cố Thành Quân vội nói tiếp:

- Nghe anh nói hết đã. Nhưng sau khi tiếp xúc với em, anh mới nhận ra con người em không phải vậy. Khi đó anh đoán chắc những chuyện kia do bố em làm. Song không lâu sau đó bố em cũng qua đời, anh không thể so đo với người chết, cho nên cũng dần dần quên đi mọi chuyện. Em đối với anh lại tốt như vậy nữa. Minh Vi, trái tim anh cũng làm bằng thịt, nó cũng có tình cảm. Vậy nên, khi quyết định làm đám cưới với em, anh đã nói với Chân Tích để dứt khoát chia tay, sau này chỉ là bạn bè. Khi đó anh đã toàn tâm toàn ý làm chồng của em.

Cơ thể cứng ngắc của Minh Vi mềm lại hơn một chút.

- Suốt sáu năm trời, anh đã sống với em vô cùng vui vẻ. Em là một người vợ hoàn hảo, từ trước đến nay anh chưa từng hối hận vì đã lấy em. Sau này anh đóng chung phim “Cuối hạ” với Chân Tích, Chân Tích hy vọng có thể quay trở lại, nhưng anh từ chối. Cô ấy… cô ấy vì quá đau lòng nên không còn thấy được đúng sai, bị người ta dụ dỗ dính vào ma túy. Sau khi phát hiện ra, anh đã nói cô ấy đi cai nghiện. Cô ấy nhận lời, nhưng mong anh có thể ở bên động viên cô ấy. Dù sao cô ấy và anh cũng từng yêu nhau, anh không thể thấy vậy mà tảng lờ như không biết. Sau này quan hệ của bọn anh gần gũi hơn một chút. Vì anh thấy em không có gì là khó chịu nên cũng không để ý…

Minh Vi lại cố giằng ra. Cố Thành Quân vội vàng ấn cô xuống:

- Nghe anh nói hết đã, Minh Vi! Việc anh quan hệ mập mờ với Chân Tích quả thật không đúng, nhưng sự việc ngày hôm đó thực sự là em đã hiểu lầm. Khi đó Chân Tích đang ở trong phòng nghỉ dùng ma túy, bị anh bắt gặp. Lúc đó cô ấy đã đến độ phê, đang nói năng lung tung thì em vào, không chờ nghe giải thích đã cãi lộn với cô ấy. Anh thừa nhận anh không nên đẩy em một cái, khi đó anh chỉ sợ làm lớn chuyện lên đám phóng viên sẽ kéo đến ngay. Anh kéo Chân Tích đi trước, không phải vì coi trọng cô ấy hơn, mà định đưa cô ấy ra chỗ người quản lý, tránh không để phóng viên trông thấy bộ dạng cô ấy vừa dùng ma túy xong. Anh chưa từng nghĩ tới việc em lại phát bệnh, anh quả thực chưa từng nghĩ tới…

Nước mắt của Cố Thành Quân rơi trên má Minh Vi, anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô. Khi ấy người đang nằm bên dưới anh không còn là cô thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp nữa, mà chính là người vợ đã chung sống suốt sáu năm đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt ươn ướt, đôi môi luôn cười tươi đầy cá tính. Anh lại hôn lên đôi môi ngọt ngào đó một lần nữa, cảm nhận một cách tinh tế, tìm kiếm một hơi thở quen thuộc mà anh thương nhớ suốt bốn năm qua.

- Sau khi em chết đi, một mình anh quay lại nơi này, nhìn căn nhà trống tênh, đột nhiên cảm thấy không sao chịu nổi. Anh khóc xong một trận, mới nhận ra rằng anh rất yêu em. Anh yêu em…

Minh Vi nhắm mắt lại, dòng lệ trào ra nơi khóe mắt rồi lăn xuống tóc như những hạt ngọc trai. Cô để mặc cho Cố Thành Quân hôn, cảm nhận sự quyến luyến đầy tinh tế của anh, nhưng tới khi Cố Thành Quân chuyển sang hôn những giọt nước mắt, cô đột ngột lấy đầu mình đập mạnh vào mũi anh, đồng thời co gối thúc vào háng anh.

Cố Thành Quân cuộn gập người lại, đau tới nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, không kêu nổi một tiếng nào. Minh Vi đẩy anh ra rồi đứng dậy. Cố Thành Quân vẫn đưa tay giữ lấy chân cô.

- Đừng đi, Minh Vi, đừng đi!

Minh Vi lau hết nước mắt trên mặt, đá tay Cố Thành Quân ra rồi chạy chân trần ra ngoài cửa. Cố Thành Quân gắng sức đứng lên đuổi theo sau.

....

Khi Cố Thành Quân quay vào trong nhà, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Người bên kia máy nói với anh bằng giọng hết sức lễ độ: “Chủ tịch, thông tin anh cần đã có rồi. Tối ngày mười sáu tháng Tám năm 20xx, Chu Minh Vi bị ngộ độc gas phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tim cô ấy đã ngừng đập trong chốc lát, tuy nhiên sau khi được sốc điện đã đập trở lại. Trước sự việc đó cô ấy là một học sinh phổ thông bình thường, thành tích học tập rất tốt, tính tình khá hướng nội, cả thầy giáo và bạn học đều khẳng định cô ấy chưa từng tham gia bất cứ một buổi biểu diễn văn nghệ nào ở trường, không tỏ ra có tài năng bẩm sinh về lĩnh vực này. Cô ấy cũng chưa từng tham gia hoạt động tình nguyện nào tại cô nhi viện…”.

Cố Thành Quân cầm một tấm ảnh trong khung bạc lên. Trong ảnh, Minh Vi cầm một bó hoa oải hương lớn, đứng giữa cánh đồng cười rạng rỡ. Ngón tay của anh lướt qua khuôn mặt đó, để lại một hơi ấm đầy lưu luyến.

Mị Bảo
Ngôn Tình
Mỗi Lần Gặp Nhau Là Một Lần Gặp Lại

Mỗi Lần Gặp Nhau Là Một Lần Gặp Lại

Xếp chữ: Diệp Tử Vi
Convert: Diệp Ngọc Quỳnh
Tôi nhớ lúc đó ánh nắng nghiêng nghiêng, nằm ở trên lưng anh có thể thấy được màu vàng kim của bầu trời chiếu xuống hai bắp tay bền chắc, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống từng giọt, từng giọt, sau đó rơi đến bàn tay đang ôm cổ anh của tôi…

Lời biên tập

Mĩ Bảo không phải là một cái tên quen thuộc, nhưng câu truyện mà bà mang đến cho chúng ta lại dễ dàng ăn sâu vào tiềm thức hơn bất cứ thứ gì.
Câu chuyện là từng dòng nhật kí của một cô y tá trẻ tên là Tôn Á Cầm, mọi chuyện bắt đầu khi cô được điều đến chăm sóc một bệnh nhân phải sống thực vật sau một cuộc tai nạn thảm khốc. Và người đó, trùng hợp thay, lại là Ninh Gia Tuấn…người con trai đã từng là một hồi ức, một phần trong quá khứ của cô.
Từng trang, từng trang, kí ức dần dần hé mở, Á Á nhớ lại về ngày xưa, về quãng thời gian Ninh Gia Tuấn xuất hiện trong cuộc đời mình, cùng với đó, là sự trở lại của một mối tình thầm lặng…cứ ngỡ đã chôn vùi thật sâu, thật sâu trong trái tim mất rồi.
Là ai đã nói, mỗi lần gặp nhau là một lần gặp lại, vậy thì lần hội ngộ này của hai người, sẽ lại là một hồi ức thoáng qua, hay sẽ là khởi đầu cho muôn vàn những hồi ức mới.

Mị Bảo
Ngôn Tình
Trường An Kinh Mộng

Trường An Kinh Mộng

Tác giả: Mĩ Bảo
Thể loại: Linh dị kỳ quái, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, kiếp trước kiếp này.
Editor: Ý Lan Đình- 薏兰亭
GIỚI THIỆU
Khi phồn hoa rơi xuống vó ngựa sắt, khi tướng sĩ mặc giáp cầm thương xuất chinh.
Khi sự thịnh vượng kết thúc tại thời đại của chúng ta, khi quỷ thần không chỉ tồn tại trong truyền thuyết...
Liệu huynh có còn yêu muội như thuở ban đầu?

Mị Bảo
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...