Tác giả: Mễ Bối
Tác phẩm: CÁC ĐOẢN VĂN NGẮN CỦA MỄ BỐI
Nội dung: Đây là nơi tác giả viết những đoản văn ngắn dễ thương, tình thú, hài hước, đủ mọi thể loại như tình yêu, tình bạn, gia đình,...
Quan trọng: tác giả cực kì nghiêm túc và đầu tư về mặt chất lượng, nội dung và hình ảnh.
Thể loại: xuyên không, hài.
Nữ chính thuộc hàng siêu cấp vô lại,mồm miệng dẻo mép độc địa có thể mắng người không ngừng nghỉ suốt ba ngày. Tuy bề ngoàimỗ nữ vô lại thị huyết âm lãnh nhưng tâm địa đích thị là con thỏ gan nhỏ,con chuột hám tiền. Mỗ nữ chính là thuộc dạng người không nên nhìn dung mạo mà đoán người..
Mỗ nữ có niềm đam mê vĩ đại với tiền,liều mạng vì tiền nên oai oai hùng hùng mà xuyên qua. Vận số mỗ nữ quả thật chính là cứt chó cũng có cái hên của cứt chó. Hình tượng anh hùng trên vạn người kính ngưỡng của mỗ nữ đều được hình thành từ các sự kiện hiểu lầm của nhân dân quần chúng... ài ài, mỗ nữ nhà chúng ta chính là cực phẩm trong cực phẩm vô lại a..
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh
Nhân vật: Trần A Nam × Hoắc Phẩm Ngôn.
"Đúng ý của muội, ta chỉ là đi ngang qua đây" Trần A Nam khẽ nói, được, là khách qua đường, khách qua đường a...
"Nhưng cũng bởi vì có nguyên nhân mới đi ngang qua"
Trần A Nam:...
"Muội biết đấy, ta định tới đỉnh Thiên Lập nhưng không ngờ thời tiết xấu như vậy"
Trần A Nam...
"Vốn đội của chúng ta có rất nhiều người nhưng bị lạc hết chỉ còn lại bốn"
Trần A Nam: Vị đại ca này, huynh có thấy hình như nói hơi nhiều không...
"Muội muốn biết vì sao ta ở lại Thiên Lập không?"
Trần A Nam: Không muốn!
Đoạn trích hai
"Đi liền quay về có thêm đứa nhỏ, tiểu yến tước nàng quả nhiên có thể kinh hãi nhân tâm."
"Đại nhân ngài đừng loạn ngôn. Tiểu nữ quay về là muốn cùng ngài đi phá một thứ."
"Ồ."
"Đưa ta đứa nhỏ, nàng ôm hắn suốt hội không mệt sao?"
"Ta không mệt, trả ta a Chiêu."
"Nàng không mệt, nhưng ta thấy phiền.
Mễ Bối: Hoắc Phẩm Ngôn thật sự rất vô sỉ.
Thể loại: Truyện ngắn, lãng mạn, hiện đại
Giới thiệu:
Xin chào.
Tôi là Đường Bách Ngọc.
Năm nay tôi đã là sinh viên năm ba của trường đại học y danh giá nhất thành phố. Nói ra thì cũng có chút tự hào vì bản thân đó giờ không nghĩ là sẽ vào được chỗ này,dù gì thì đây cũng là trường đại học y duy nhất ở thành phố này mà.
Bản thân tôi tự nhận mình là người ngại phiền phức,rất lười rất rất lười.
Tự nhớ hồi tôi còn đang là cô học sinh năm cuối cấp ba,mụ mụ nghiêm túc ngồi nhìn đối diện tôi,tôi cũng rất ngoan ngồi yên lặng nhìn bà.
Tầm được năm phút,mụ mụ bắt đầu ngồi không yên có lẽ do thái độ của tôi,chỉ thấy bà hai mắt rực lửa mở miệng nói.
"Bách Ngọc,đứa trẻ đẹp trai Lương Viên ở nhà đối diện đậu đại học y duy nhất ở thành phố rồi.",.....
Bạn đang đọc truyện Sách Niệm Đường Lệ của tác giả Mễ Bối. Ta từng hỏi bà bà đại nhân rằng ta trông như thế nào. Lão nhân gia chỉ hời hợt nhìn ta một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác, hai tay chấp lại, Hướng về phương Tây, lầm bầm thở dài.
"Thế gian này không ngờ vẫn tồn tại kiểu dung nhan như vậy, mô phật."
Ta quyết định đoạn đối thoại này xem như chưa từng xuất hiện.