Truyện của tác giả - Lục Lạc Nhi

Liệu Anh Còn Nhớ?

Liệu Anh Còn Nhớ?

Beta: Mèo Suni
Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống, nữ phụ văn.
Trong danh sách mười công việc trong mơ của giới trẻ hiện nay lại không có ngành nghề đang hot nhất bây giờ, nghề sửa chữa thế giới. Đa số mọi người đều nói dù ngành này rất hấp dẫn, nhưng yêu cầu của nó đối với người sửa chữa lại vô cùng khắt khe. Tính nguy hiểm cũng như rủi ro là cực kỳ cao, trách nhiệm được đặt ra cũng rất nặng nề. Chỉ cần sơ sẩy làm chệch hướng câu chuyện của thế giới cần sửa chữa thì rất có thể sẽ khiến cả thế giới đó bị hủy diệt.
Dù ước muốn được xuyên không trải nghiệm các cuộc sống khác nhau ở nhiều thế giới. Nhưng các bạn trẻ lại rất tỉnh táo, lựa chọn những công việc mang tính an toàn và có thu nhập ổn định khác thay vì liều lĩnh chọn nghề sửa chữa thế giới. Trái ngược với số đông, cô gái mang số hiệu 9106 lại mang trong mình khao khát cháy bỏng. Phấn đấu thi vào học viện xuyên không, trải qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt để lấy được tư cách xuyên không vào các thế giới. 
Từ đây hành trình của cô gái trẻ bắt đầu, hiện tại, tương lai và quá khứ dần dần được mở ra. Thân thể cô xuyên vào mang danh nữ phụ trong các thế giới, kế thừa ký ức và tính cách của thân thể hiện tại. Nhiệm vụ sống còn của cô là thay đổi kết cục bị hủy diệt của thế giới, mà điều khiến thế giới bị hủy diệt, chính là cơn thịnh nộ của các boss phản diện. Để bản thân cũng như thế giới được sống sót, cô nhất định phải khiến các boss phản diện quay đầu, cải tà quy chính, từ bỏ ý định hủy diệt nam chính, cứu lấy thế giới đối diện với sự diệt vong.
Cô là ai sau số hiệu 9106 đó? Và lý do khiến cô liều mạng bước vào nghề nghiệp đầy nguy hiểm này là gì? Mời các bạn cùng đón xem.

Lục Lạc Nhi
Ngôn Tình
Nữ Thứ Phụ

Nữ Thứ Phụ

Số chương: 100
Thường nhân vật nghiệt ngã nhất trong câu chuyện có thể nói là nhân vật nữ phụ. Nhưng nếu nữ phụ đó lại là nữ chính trong một câu chuyện trùng sinh báo thù thì cũng không đáng thương là mấy. Ít nhất nữ phụ ấy còn được sống lại và hưởng hạnh phúc đáng ra mình nên có. Vậy nhân vật nên được tội nghiệp tiếp theo sẽ là ai? Không phải kẻ thù của nữ phụ trùng sinh, cũng không phải người bị nữ phụ trùng sinh giết. Mà chính là nữ thứ phụ luôn bên cạnh nữ phụ từ kiếp trước đến kiếp này.
Được gọi là nữ thứ phụ, bởi vì ngay cả cơ hội để trở thành nữ phụ cũng hoàn toàn không có. Kiếp trước vì bảo vệ nữ phụ mà hy sinh bản thân, khiến nữ phụ nhận ra bộ mặt thật của người mình yêu, đến lúc chết cũng nung nấu ý định trả thù. Khi sống lại, nữ phụ đối xử tốt với nữ thứ phụ vì muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước đã từng vì gã nam chính mà nghi ngờ ghét bỏ nữ thứ phụ.
Những tưởng nữ thứ phụ sẽ được bỏ đi chữ thứ mà ngang nhiên ngồi chễm trệ vào vị trí nữ phụ. Ai ngờ, lại một lần nữa bị tác giả lấy ra làm vật hy sinh cho nữ phụ trùng sinh, chết một cách uất ức.
Độc giả quá khích tức giận đập bàn, hét lớn: “Làm gì có cái nghịch lý như vậy. Tác giả đúng là mẹ ghẻ mà!” Khi cô vừa hét lớn một tiếng như thế, bỗng nhiên căn phòng cúp điện trở nên tối đen như mực. Lạc Nhi bức xúc: “Lại chuyện gì nữa đây?” Cô vừa nói, vừa lần mò trong bóng tối tìm cầu giao điện. Sau một lúc chật vật, không biết Lạc Nhi đã chạm vào chỗ nào mà cả căn phòng đột nhiên bừng sáng trở lại.
Lạc Nhi chưa kịp vui mừng thì thời khắc căn phòng bừng sáng cũng là lúc cầu giao chập mạch một lần nữa. Còn cô thì đứng ngay cạnh bảng điều khiển, một tiếng nổ phát ra từ cầu giao, dòng điện cả ngàn vôn truyền thẳng từ nguồn điện qua cơ thể cô. Lúc này, Lạc Nhi chỉ cảm thấy cơ thể mình rất đau, rồi trong chốc lát cô mất đi ý thức, không còn cảm thấy điều gì nữa.
Đến khi cô mở mắt, thì cô đã không còn là Lạc Nhi lúc trước nữa. Cái gì!?! Xuyên vào tiểu thuyết trùng sinh báo thù cẩu huyết rồi á, còn không được làm nữ phụ trùng sinh nắm giữ bàn tay vàng trong truyền thuyết. Cũng không phải vai phản diện muốn làm gì thì làm, cười trên nỗi đau của người khác mà sống đến khi bị tiêu diệt. Sao lại xui xẻo rơi vào vị nữ thứ phụ xấu số này, không biết đã đắc tội gì với tác giả mà bị “mẹ ghẻ” hành hạ đến thê thảm.
Không được, nhất quyết không được! Lục Lạc Nhi âm thầm khẳng định, không thể chết một cách lãng phí như vậy. Nếu đã xuyên qua rồi, nhất định cô phải sống sót đến cuối cùng. Tránh xa nữ phụ trùng sinh, không dây dưa với nam chính, nam phụ, bỏ mặc thế sự, chỉ có thể Lạc Nhi cô mới có thể sống lâu được. Thế nhưng đời không bao giờ được như ý nguyện, nữ chính, nam chính bám lấy cô đã đành, cả nữ phụ, nam phụ cũng không buông cô ra. Thế là đạo lý gì? 
Lời tác giả:
Đây là truyện kể về một trạch nữ chính hiệu xuyên không vào tiểu thuyết nữ phụ báo thù làm nhân vật nữ thứ phụ. Hãy cùng theo dõi hành trình bảo vệ mạng sống của trạch nữ này nhé!

Lục Lạc Nhi
Ngôn Tình
Trả Lại Vấn Vương

Trả Lại Vấn Vương

Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, nữ phụ
Số chương: 90
 
Ngọn lửa sáng chói, ánh lửa diễm lệ bập bùng trong đêm tối tạo nên cảm giác thật đáng sợ nhưng chính vì sao nàng lại không cảm thấy nóng, ánh lửa hắt lên cơ thể nàng khiến nàng giống như phượng hoàng đang niết bàn trùng sinh, vẫn xinh đẹp và đầy kiêu ngạo.
Xuyên qua ngọn lửa, nàng đưa mắt nhìn về phía hắn kẻ làm cho nàng yêu cũng làm cho nàng hận nhất. Nhưng cuối cùng thì tất cả chỉ còn lại hư vô. Nàng chỉ muốn hỏi hắn tại sao không yêu sao lại đối xử dịu dàng với nàng như vậy? Hắn có khi nào yêu nàng không? Tại sao lại giày vò nhau như vậy?
Nhưng Thiên Hinh chợt bật cười, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc khi bản thân đã có câu trả lời. Nếu như hắn từng yêu nàng thì phụ mẫu nàng k bị chết oan ức, muội muội nàng không thể hóa điên...Hắn chưa từng yêu nào dù trong chốc lát.
Nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, nàng sẽ để ánh lửa trút bỏ mọi yêu hận đối với hắn. Đời này vì tình yêu mà ngu dại hại chết những người thân nhất. Nếu có kiếp sau nàng nhất định không yêu hắn nữa, không cần bi thương như vậy nữa...

Lục Lạc Nhi
Ngôn Tình
Đệ Nhất Hái Hoa Tặc

Đệ Nhất Hái Hoa Tặc

Thể loại:  Cổ đại, np, sắc.
Mẫu thân của nàng là danh kỹ một thời, nàng được sỉnh ra tại nơi phong trần đầy rẫy thị phi. Nếu chẳng vì thân phận thấp kém, e rằng cái danh "đệ nhất mỹ nhân" sẽ chẳng rơi trên người vị vương phi kiêu ngạo kia.
Nhìn lại một đời của mẫu thân, lời ngon tiếng ngọt trên đời đều là tình hư ý giả, lớn lên giữa chốn thị phi ấy nàng càng hiểu lòng dạ nam nhân độc ác đến nhường nào. Đến tận khi mẫu thân trước mắt qua đời vẫn nắm chặt tay nàng căn dặn:  “Tử Khuynh, con tuyệt đối không được tin bất kỳ nam nhân nào, ngoại trừ bản thân con.’’
Ngày mẫu thân mất, có một vị quý nhân mang theo trăm nghìn lượng vàng đến chuộc thân cho mẫu tử các nàng. Mộ của mẫu thân nàng được chôn cất tại đồi Ngũ Tức cạnh hồ Thủy Thanh, nàng lặng lẽ cúi lạy không khóc lấy một tiêng.
Sau khi thu xếp hậu sự cho mẫu thân, quý nhân kia đưa nàng về Vương phủ, bảo nàng dập đầu trước hai người xa lạ, cười nói bảo nàng: “Tiểu quận chúa! Người mau đến đây, phụ mẫu của người đang đợi đấy!’’ Từ lúc đó nàng mới biết, hóa ra mình còn có phụ thân, mà phụ thân nàng không ai khác lại chính là vị Vương gia có Vương phi được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nhân’’ nọ. 
Nàng không cam lòng dập đầu trước hai người họ, nhìn nữ nhân miệng cười, mắt đầy sự ngoan độc, móng tay tinh tế sẽ cắm sâu vào da thịt nàng: “Tiểu Khuynh mau đứng dậy, đừng quỳ lâu dưới đất sẽ cảm lạnh mất.’’ Nàng cười lạnh trong lòng, ngày tháng tiếp theo sống tự do tự tại, không màng đến nữ nhân kia. Cơ duyên xảo hợp để nàng gặp được sư phụ, bà ngạo nghễ nửa ép buộc nửa dỗ dành, bắt nàng làm đệ tử. Điệu bộ của sư phụ làm nàng nhớ đến mẫu thân khi xưa, luôn nhìn nam nhân ra vào kỹ viện bằng con mắt khinh bạc. Lại không ngờ rằng, vị sư phụ này rất hợp khẩu vị của nàng, theo bà học nghề đạo tặc, còn là hái hoa tặc nổi danh. Chơi đùa nam nhân trong tay mình, đạp lên tình cảm của những kẻ bạc tình mà sống. Nàng cảm thấy cuộc sống rất thú vị!
Trải qua mưa gió bão bùng, thoáng chốc hậu cung của nàng đã chứa đầy mỹ nam khắp thiên hạ. Hoàng thượng cao ngạo lạnh lùng, khâm sai đại nhân thật thà chất phát, bổ đầu thị vệ trung trinh tiết liệt,…Tất cả chỉ vì một nụ cười của nàng, mà thiên hạ đại loạn, không hổ với cái tên mẫu thân đã đặt cho nàng: “Khuynh nước, khuynh thành.’’

Lục Lạc Nhi
Ngôn Tình
Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử

Thể loại: Xuyên không, hệ thống, cổ đại
Nàng là người nắm giữ hệ thống xuyên không mạnh mẽ, nắm trong tay quyền quyết định sinh tử của những người chơi xuyên không.
Tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo ý muốn của nàng. Nhưng điều nàng chẳng ngờ đến chính là hệ thống bá đạo ấy cũng có lỗi, lỗi không to cũng không nhỏ nhưng đủ khiến nàng phải thực hiện một giao kèo với người chơi.
Mẫu thân của hắn chính là người đã từng tham gia trò chơi này, xuyên trở thành một cô gái trong chính cuốn tiểu thuyết của mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hình như cô ta cố ý trả thù nàng, lợi dụng lỗi trong hệ thống, trói buộc nàng vào giao kèo. Thế là hắn ngang nhiên trở thành người chơi tiếp theo trong kịch bản xuyên không của nàng. Nàng nhìn thấy hắn từ khi mới chỉ là một tiểu hài tử nhỏ bé, đến lúc trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Nàng không thể ngờ rằng, thiếu niên nàng chứng kiến bao bọc từ nhỏ đến lớn chính là một con sói đội lốt cừu, chỉ chờ thời cơ mà ăn thịt nàng.

Trích đoạn 1:
Tiểu hài tử vừa được sinh ra, yên lặng nằm chơi đùa bên nôi, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên khiến nó giật mình. “Này này, tiểu hài tử, chúc mừng ngươi đã trở thành người chơi tiếp theo của bản hệ thống ta.” Nàng vừa dứt lời thì đứa bé đã òa khóc, khiến nàng không biết phải làm sao. Cung nhân xung quanh không thể nghe được tiếng nó khóc, vì nàng đã cài cấm chế ở cửa. Hệ thống thở dài một tiếng rồi hiện thân trước mặt tiểu hài tử, ân cần dỗ dành nó: “Ngoan nào, ngoan nào, hài tử ngốc, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Đứa trẻ được nàng bế trong tay chợt ngừng khóc, đôi mắt tròn lấp lánh nhìn nàng. Chẳng lẽ hình dáng biến thân của nàng rất xấu sao? Dọa tiểu hài tử sợ rồi à? Trong lúc nàng đang lúng túng thì đứa trẻ ấy lại dụi đầu vào ngực nàng, phát ra những tiếng ngây ngô không rõ nghĩa. Nàng thở nhẹ một hơi, cắn nhẹ một phát lên cái má bầu bĩnh của nó: “Đúng là mềm mại thật, tương lai nhất định sẽ rất xinh đẹp. Yên tâm ta sẽ nuôi ngươi thành Thái tử uy mãnh nhất từ trước đến giờ của Tề quốc.”
Không biết đứa trẻ này hiểu được bao nhiêu trong lời nàng nói, chẳng qua bị nàng cắn cũng không hề khóc. Chỉ nhe hàm răng chưa mọc bật cười khanh khách, tiếp tục dụi đầu vào người nàng như đang lấy lòng. Nàng mỉm cười vui vẻ chơi đùa với tiểu hài tử trong tay.
Trích đoạn 2:
Thiếu niên mặc trên người trường sam màu trắng, nho nhã ngồi trong lương đình cạnh ao sen thưởng trà. Bên trong lương đình đốt rất nhiều lò than sưởi ấm, những tấm rèm dày cũng được treo lên xung quanh. Chỉ thả một bức mành trong suốt phía trước để người bên trong có thể ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Ao sen đã tàn hết, chẳng còn gì để nhìn cả, nhưng hắn vẫn ngồi ở đây, giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Trước mặt hắn bây giờ có một ấm trà nóng mới pha, hơi ấm tỏa ra khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khó chịu nơi cổ họng lại làm hắn bật ho, tiếng ho kiềm nén của hắn rất khẽ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra. Vậy mà có một người lại chú ý đến, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng tức giận cau mày lại, nhanh chóng tiến đến bên cạnh hắn, bàn tay mảnh mai đưa ra sau lưng vỗ nhẹ. “Ngươi không cần mạng của mình nữa sao? Trời thì lạnh thế này, tại sao lại nhất quyết đến đây ngắm cảnh? Nếu ngươi muốn nhìn sen nở thì cũng phải đợi đến mùa chứ?”
Cùng với nhịp điệu của bàn tay nàng vỗ về, cơn ho của hắn dần lui xuống, khuôn mặt của hắn trắng bệch, yếu ớt đến mức không còn sinh khí. Khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng phải ta đã hứa với nàng, sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh sao? Nàng từng nói thích nhất là cảnh mặt hồ ngày đông mà.” Nàng trừng mắt với hắn: “Đó chỉ là lời nói bâng quơ thôi, không phải là nhiệm vụ mà ngươi cần hoàn thành đâu. Mau quay về đi, nếu không ngươi sẽ còn bệnh nặng hơn đấy!”
Hắn lắc đầu, đưa tay nhấc lấy cây bút cán ngọc bên cạnh, chấm vào nghiêng mực rồi vẽ lên tờ giấy trước mặt: “Mài mực cho ta đi!” Nàng không thuyết phục được hắn, cũng không có cách nào cưỡng chế hắn làm theo lời nàng. Sức khỏe của hắn đã không tốt, nàng không thể mạnh tay xử phạt như những người chơi khác. Đành phải ngồi bên cạnh mài mực giúp hắn, lâu lâu lại bỏ thêm than vào chậu, pha trà cho hắn.
Nàng vốn không biết rằng, nhìn nàng ân cần làm mọi việc cho hắn, nơi đáy mắt của hắn lóe lên một tia nham hiểm. Nàng phải là của hắn, ngay từ đầu đã là của hắn, và mãi mãi là như thế.
Trích đoạn 3:
Hắn phá hủy nhiệm vụ cuối cùng, tự tay đâm vào tim mình một nhát, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt của hắn. Hắn mở to mắt nhìn nàng, nhìn nước mắt của nàng thấm đẫm áo của hắn, hòa cùng máu của hắn, nàng hỏi: “Thiên Vũ, tại sao ngươi lại làm thế chứ? Tại sao lại tự làm mình bị thương chứ?” Hắn mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp: “Dù có chết, ta cũng không muốn nàng phải hận ta. Chẳng phải nàng yêu thích tự do nhất sao? Ta trả lại tự do cho nàng!”
Nàng câm lặng nhìn hắn tắt thở trong vòng tay của mình, sự ràng buộc cuối cùng của nàng với hệ thống xuyên không bị phá vỡ, nàng đã có được sự tự do mà mình hằng mong muốn. Nhưng. . . tất cả những thứ đó giờ đây đều không còn quan trọng nữa, thiên hạ của nàng, mọi thứ của nàng đã chết trong vòng tay của nàng lúc này. “Không đâu, Thiên Vũ, nhất định ta sẽ không để ngươi chết đâu, nhất định.”
Nàng cúi xuống hôn lên vầng trán lạnh giá của hắn, một thứ ánh sáng chói mắt bao trùm lấy cả nàng và hắn, ấm áp như mặt trời tỏa sáng. Chẳng mấy chốc còn rực rỡ hơn ánh lửa đang cháy xung quanh, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng về phía đó. Không ai biết đang có chuyện gì đang xảy ra cả, đến khi ánh sáng ấy vụt tắt. Ở nơi này chỉ còn lại một mình hắn, hơi thở đã mất lại bình ổn hơn bao giờ hết, còn nàng thì sao? Có phải đã biến mất như bông tuyết, vừa chạm mặt đất đã tan không?

Lục Lạc Nhi
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...