Truyện của tác giả - Đản Đản 1113

Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Cùng hệ liệt: Chức Tâm, Sự nham hiểm của Tiêu Đồ, Không yêu đừng quấy rầy
Số cuốn: 4 (110 + 3NT)
Nhân vật chính: Tống Dư Vấn, Hạ Nghị, Đỗ Hiểu Văn, Triệu Sĩ Thành
Editor: qoop
Một tòa thành trái tim, một mộ phần, ngôi mộ chôn cất những người sống.
Trong cổ tích, nàng tiên cá biến thành bọt biển, biến mất trong đại dương, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi.
Trong hiện thực, hoàng tử chỉ nhớ nước mắt nàng tiên cá thầm khóc dưới ánh trăng, từ đó về sau công chúa sẽ mãi ở trong ngôi mộ hôn nhân đó.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, chỉ là Tống Dư Vấn tự ép mình, cho nên vượt mọi chông gai cũng chỉ có thể bước đi một mình về phía trước.
Bởi cô ở trong câu chuyện cổ đó, mãi mãi chỉ là nữ diễn viên phản diện.

Đản Đản 1113
Đam Mỹ
Song Luyến

Song Luyến

Chuyển ngữ : Nại
Thể loại: Hào môn thế gia, ngược tâm ngược thân.
Mọi chuyện xảy ra kể từ khi Tề Kiều Thạch bị tai nạn chết trước ngày cưới, vì vậy mà Tề Dạ Tiêu bắt buộc phải thay anh mình để kết hôn bởi họ là hai anh em sinh đôi.
Mặc dầu cả hai chung sống như vợ chồng với nhau đã năm năm nhưng nữ chính Kiều Linh từ đầu tới cuối không hề mở lòng với Dạ Tiêu. Tới tận khi người đàn ông khôi ngô tuấn lãng tên Kỷ Tầm lòng mang thù hận, xen vào giữa hôn nhân của họ. Kỷ Tầm nói cho Kiều Linh biết, Tề Kiều Thạch may mắn thoát nạn, hiện vẫn còn sống. Từ đó, tai họa ập xuống đầu Kiều Linh và Tề Dạ Tiêu. Trong cơn nguy nan, cuối cùng Liều Linh cũng nảy sinh tình cảm với Tề Dạ Tiêu. Nhưng sau khi Tề Dạ Tiêu dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về, anh phát hiện ra, ngôi nhà của mình đã bị ‘Kiều Thạch” chiếm cứ. Anh gục ngã, truyền ra bên ngoài rằng bản thân mình đã chết.
Mười tháng sau, một hôn lễ được cử hành, nhưng cô dâu lại bỏ trốn. Kiều Linh lúc đó mới chính thức bắt đầu cuộc tìm kiếm tình yêu mình đã bỏ lỡ…

Đản Đản 1113
Đam Mỹ
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Số chương: 91 chương + 2 ngoại truyện
Edit: TramThaoMy
Beta: Quinn
Trên đời này có lẽ không còn ai yêu Dịch Bắc như Y Y, Cô yêu Dịch Bắc, yêu đến nhập cốt tủy, Bao năm bên anh, tìm mọi cách để kết hôn với anh, cố gắng tất cả nhưng cũng chỉ đổi lấy được hình ảnh anh ân ái bên người đàn ông khác
Đúng vậy, Y Y yêu Dich Bắc, nhưng anh không yêu cô, đúng hơn là anh không yêu đàn bà, anh là GAY
Một tình yêu điên cuồng đến tuyệt vọng, cô cố cứu vãn nó, mang thai khi vẫn là xử nữ, nhưng đổi lại là gì ? Anh đưa cô lên bàn giải phẫu
Tuyệt vọng
Ly hôn
Bỏ đi
Khi cô trở lại, dường như mọi việc đã khác đi
Tình yêu ấy, khi cô cố gắng chôn vùi nó để bắt đầu cuộc sống mới thì anh lúc này lại chen vào cuộc sống của cô.
Liệu, cô có được hạnh phúc hay không? 

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Hoa Lửa

Hoa Lửa

Văn án: 
Bọn họ là vô tình hay hữu ý vướng vào nhau, hoa lửa lan tỏa, lửa đốt cháy hoa, hoa phá hủy lửa. Cô và anh là sợi dây định mệnh, là tình yêu, là nỗi ngăn trở, là tiếng lòng của nhau khắc khoải. Cô và anh đâu là hồi cho đoạn tình dai dẳng, đâu là là điểm cuối cho tình yêu.
Người ta vẫn thường nói, khi yêu nhau, một người phải nương tựa vào một người để đối phương có thể dựa vào mình, nhưng anh và cô cứ kiên cường đến thế rồi mai này sao sánh bước chung đôi. Cô và anh cứ thế xông vào thế giới của nhau nhưng bằng phương thức riêng của họ, tình yêu liệu có lan tỏa hay chỉ còn lại hận thù. Đến cuối cùng sự dây dưa này còn lại là hoa lửa mênh mang, còn lại hiện tại đẩy lùi dần dĩ vãng, còn lại anh và cô một trời Hoa Lửa.

Đản Đản 1113
Ngược
Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Số chương: chưa rõ [có 4 phần, mỗi phần vài chục chương]
Converter: Ngocquynh520
Edit: Team TieuKhang [Dung Hoàng + coki + Bồ Công Anh]
Nội thất, máy điều hòa, internet đều có đủ cả, cần người ở chung. Không có nhu cầu vui lòng đừng làm phiền.
Mẫu tin đăng tải cho thuê phòng ở trên mạng cùng thành phố, một tin tức cho mướn phòng được đăng tải trên internet,
Khiến Giang Diệc Hãn xông vào thế giới của Vãn Vãn,
Cũng hoàn toàn thay đổi cuộc sống trạch nữ đơn điệu của cô.
Gần gũi lâu ngày, tình cảm đã dần dần chớm nở trở thành sự thật,
Chỉ là, dù cho Vãn Vãn có là chú Koala chậm chạp trì độn cỡ nào đi nữa, rồi cũng có một ngày cô sẽ hiểu ra rằng,
Anh chỉ lợi dụng cô để trốn tránh người con gái khác,
Tổn thương ấy như là kim châm vào người, dù phải mất rất lâu cô mới có phản ứng, thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn,
Dù có yêu sâu đậm đến đâu, một ngày nào đó, cô cũng phải dốc cạn dũng khí để nói với anh: Không yêu xin đừng quấy rầy!

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Thể loại: Xuyên không về đời Thanh
Couple: Tiết Bảo Bảo (Ứng Bối Nhi) và Vân Sở
Độ dài: 29 chương + ngoại truyện
Chuyển ngữ: QT + Thiều Chửu + Hoài Phạm

Nhân kiếp trước, quả đời sau.
Nhân duyên đã lỡ có còn gặp lại?
Ở lại cổ đại, đáp lại tình si của người?
Trở về hiện đại, chăm sóc vết thương lòng của anh?
Một lòng nếu hướng về cả hai người,
Đã như vậy, ở lại cổ đại hay trở về hiện đại?
Đi con đường nào?

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Nguồn cv: Mưa cầu vồng
Edit & Beta: Trầm Thảo My
Số chương: 92 chương và 2 ngoại truyện
Cơ thể anh rất yếu ớt, anh mắc phải một chứng bệnh tim có lỗ hổng [1] bẩm sinh.
Tim đã có lỗ hổng khi anh vừa lọt lòng. Các bác sĩ trong nước chuẩn đoán nhầm, cho rằng chỉ cần theo dõi thì nó có thể tự động khép lại, bởi vậy mà bỏ qua một cơ hội phẫu thuật tốt nhất.
Anh càng lớn, lỗ hổng đó chẳng những không khép lại mà còn to hơn, cho đến lúc cơ thể anh không còn thích ứng được nữa. Đặc biệt năm lên anh tám tuổi, bệnh thêm trầm trọng khi phải hứng chịu chuyện xảy ra đối với mẹ mình. Hiện giờ anh đã hai mươi, thần sắc nhợt nhạt, cô đơn nằm trên giường bệnh.
Đây là tháng chín đần tiên của năm thứ hai anh đặt chân đến Mỹ, các chuyên gia vẫn chưa dám phẫu thuật cho anh mà chỉ có thể duy trì phương pháp điều trị. Bởi vì lúc còn ở trong nước, anh phát bệnh quá nhiều lần, làm cơ thể suy yếu, bị nhiễm trùng nặng khiến vi khuẩn xâm chiếm các cơ quan nội tạng khác. Các lớp ngăn cách bởi một khối máu lớn, tạo thành những ‘rạn san hô’ hung hãn bám vào màng tim, cùng với lỗ hổng bẩm sinh trước kia đang sánh vai đùa giỡn trước số phận của anh.
Phẫu thuật chỉ có mười phần trăm thành công. Nếu thất bại thì có thể khiến anh tê liệt, khiến anh thành người thực vật và cũng có thể làm anh vĩnh viễn từ giã cõi đời này.
Cha anh phong lưu đa tình, có một đứa con gái riêng bên ngoài nhưng chỉ có duy nhất mình anh là con trai, làm sao dám để anh mạo hiểm như vậy? Con đường phía trước gian nan khó lựa chọn. Sự sống hay cái chết của anh, đều tùy thuộc vào sự may mắn.
“Đồ Tiêu [2], hôm nay cảm thấy thế nào?”
Một nữ y tá xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, lúc giúp anh đổi thuốc, kìm không được tiến đến gần hỏi han. Mặc dù bờ vai anh bạc nhược, sắc mặt anh nhợt nhạt như tờ giấy trắng nhưng tướng mạo anh lại thật điển trai… Làm cho người ta có một cảm giác rung động.
Đôi mắt anh đen lay láy thật đẹp, thậm chí so với các cô gái còn đẹp hơn. Đặc biệt, hàng lông mi cong vút của anh khiến người ta càng thêm ganh tị.
Lúc bình thường anh hay tự hỏi, một đôi mắt đẹp nhấp nháy có thể ẩn chứa sự nhu nhược làm cho bất kì người phụ nữ nào cũng nổi lên tình thương của người mẹ. Tất nhiên, anh sẽ đem ánh mắt như vậy che giấu thật kĩ. Đừng lợi dụng, đừng dẫn dắt, hãy cứ xa cách như thế, và dĩ nhiên càng không nên tỏ ra sự ảm đạm não nề.
Anh là một người có thể chết sớm. Vì thế anh có quyền tùy hứng, có quyền không hài lòng và cũng có quyền – không quan tâm người khác.
Chính anh còn chẳng hứng thú với bản thân mình, lại càng không phải là người có giá trị lợi dụng. Vì vậy, bình thường anh lười biếng bận tâm đến mọi người, ngay cả mỉm cười lịch sự anh cũng lười…
Đợi thật lâu không thấy anh đáp lời, nữ y tá đành cố gắng hỏi thêm một lần nữa:
“Đồ Tiêu! Nghe bác sĩ John nói, nếu bệnh của anh bình phục, anh sẽ thi vào đại học Y?”
Nghe câu hỏi của nữ y tá, cuối cùng gương mặt lạnh nhạt của anh cũng có chút biểu hiện.
“Vâng.”
“Nghe nói cha anh làm chủ một doanh nghiệp rất lớn, chẳng lẽ anh không định kế thừa hay sao?” Cuối cùng cũng ‘thành công’ khiến anh mở miệng, nữ y tá cảm thấy rất phấn khởi.
“Có người tình nguyện muốn làm y tá, cho nên tôi sẽ làm bác sĩ.” Anh trả lời ngắn gọn, như thể đó là điều tất nhiên.
Anh quen biết cô bé kia đã mười hai năm, đây là ‘lời tâm sự’ ra hồn duy nhất của cô. Vì vậy, nếu anh còn có thể sống sót, bằng mọi giá sẽ hành động để hỗ trợ.
Nữ y tá nghe xong cảm thấy có chút kì lạ, nên hỏi:
“Bạn gái của anh?” Giọng điệu cô ta pha chút thất vọng.
Anh phớt lờ không quan tâm, khiến nữ y tá cụt hứng, sờ sờ cánh mũi, bỏ của chạy lấy người.
Cơ thể của anh không khỏe chút nào, thật sự quá yếu ớt.
Đinh đong, đinh đong! Trên danh sách bạn bè của MSN, cái nickname anh chờ lâu, thật lâu cuối cùng đã sáng lên. Anh nhìn thoáng qua, xoa nhẹ vào trái tim mình, cố ngăn nó đừng đập quá nhanh.
“Thỏ Thỏ ơi, Thỏ Thỏ à… Tiêu Thỏ ơi, Tiêu Thỏ à!” Người đó hét lên tên của anh.
Anh liếc một cái, cảm thấy không vui nên không thèm để ý.
“Thỏ Thỏ à, Tiểu Thỏ ơi, Tiêu Thỏ… Con thỏ nhỏ!”
Anh tiếp tục phớt lờ.
“Đồ Đồ, Thỏ Thỏ… Tiêu Đồ Đồ, Tiêu Thỏ Thỏ!”
Anh khó chịu, tiếp tục không thèm trả lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào chiếc máy laptop của mình.
“Anh trai!”
Ngón tay anh đang gõ nhẹ trên bàn phím máy tính bỗng cứng đờ. Ai là anh trai của cô chứ? Dựa vào cô là người con riêng của bạn gái cũ… cũ… cũ… không biết bao nhiêu chữ ‘cũ’ của cha anh mang đến thôi sao?
“Tiêu Đồ!”
“Nè! Không có online hả? Chẳng lẽ đã quên cái hẹn mỗi chủ nhật sẽ lên chat sao?”
Thưa em gái, nơi anh đang sống chỉ mới là đêm khuya của tối thứ bảy thôi.
“Ghét! Làm người ta vì cái hẹn mỗi chủ nhật lên chat mà không đi ra ngoài chơi! Anh không online, em out đây.”
Nghe vậy anh liền đánh chữ đơn giản trả lời:
“Heo con! Anh đây này.”
Anh là người lòng dạ hẹp hòi, ai bảo vừa rồi cô gọi anh bằng ‘Thỏ’, nên anh gọi lại cô bằng ‘Heo’ để trả đũa.
“Bùm! Anh có online mà không lên tiếng nhé.” Con người này thật nhỏ nhen, may mắn cô đã quen với tính cách nham hiểm của anh, nên không muốn tranh cãi.
“Được rồi! Anh đang chống lỗ tai lên để nghe đây, bắt đầu nói đi.” Anh giả vờ làm vẻ mặt nhàm chán.
Đành hết cách, anh không thể ngồi chat với cô quá lâu. Bây giờ chỉ cần ngồi xuống và đánh chữ thôi anh cũng đã cố hết sức mình, thật may mắn thay, cô bé này rất thích nói chuyện.
Chỉ cần anh thỉnh thoảng đánh một icon tùy ý nào đó, để cô biết anh vẫn còn đang nghe, thì cô có thể kể cho anh nghe đủ thứ chuyện: Từ chuyện ăn sáng hôm nay, tới việc ôn tập khổ sở ra sao để thi vào trường cao đẳng, rồi tới chuyện muốn đi chơi chỗ nào, rồi tới chuyện nếu cô tiết kiệm đủ tiền sẽ đến Mỹ thăm anh. Nếu không đủ đề tài để tiếp tục, cô sẽ kể về phim truyền hình mình mới xem, kể về bộ tiểu thuyết mình vừa đọc… Dù sao nói chuyện với cô, anh cũng cảm thấy thật thoải mái, có đôi khi anh ngủ quên, mà cô không biết được.
Cô chắc chắn không biết rằng, anh nói chuyện với cô trên giường ngủ càng ngày nhiều. Bởi vì anh có thể sống qua hết mùa đông này, nhưng không biết có đợi được cô qua đến mùa hè sang năm hay không.
Có thể kì nghỉ hè rảnh rang của cô sẽ là mùa tang lễ của anh. Chuyện đó cô cũng không biết, bởi vì anh chưa bao giờ nhắc tới.
“Nè! Bệnh của anh có chuyển biến tốt hơn không? Anh định ở lại bên Mỹ luôn sao?” Lắm lúc, cô cũng đặt câu hỏi.
Anh vẫn nghĩ sẽ ở lại bên Mỹ, chờ cho bệnh của mình được trị khỏi và hoàn thành việc học hành. Quan trọng nhất là anh phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt, sau đó sẽ quay trở về bên cạnh cô.
Anh muốn mình trở thành người mà cô chờ mong. Thật không có cách nào để quên đi, bởi vì ai bảo anh thích cô gái này. Ở một phương diện nào đó, thì ‘khẩu vị’ thật sự rất quan trọng.
Hôm nay cô thật kì lạ, không ngừng đánh chữ, ngược lại còn mở webcam cho anh xem. Đã lâu chưa nhìn thấy cô, nếu nói không nhớ nhung, đó là gạt người.
Hiện lên trong khung vuông trước máy tính là cái đầu nhỏ nhắn cùng nụ cười rạng rỡ của cô, với đôi mắt to sinh động, chiếc mũi tròn tròn và đôi môi đỏ thắm như hoa anh đào… Cô trông đáng yêu như một con búp bê trong tủ kính.
Nếu không phải thỉnh thoảng cô bỗng dưng phơi bày ra tính cách có chút khờ khạo của mình, lời nói không quá thẳng thắn như đâm vào mặt người khác, thì tuyệt đối cô sẽ là một cô gái đáng để các chàng trai mơ mộng.
“Tiêu Đồ! Tại sao anh không mở webcam lên?” Cô tò mò hỏi.
Cô cũng đã lâu không thấy anh, nếu nói không nhớ nhung là nói dối. Phụ nữ rất dễ xúc động, đối với con mèo, con chó còn sinh ra cảm tình. Huống hồ chi người đang nói chuyện lại là ‘anh trai’ cùng lớn lên từ nhỏ với mình.
“Không có webcam.” Anh đơn giản đánh ra hàng chữ trả lời cô cho có lệ.
Bây giờ thân thể anh chỉ có da bọc xương, một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi anh bay mất. Đứng còn không nổi, thì làm sao dám trưng bày ra bộ dạng xấu xí của mình trước mặt cô?
“Cha anh giàu có như thế mà không mua cho anh cái laptop cao cấp một chút sao?” Máy tính hiện nay đều có webcam gắn sẵn.
Mặt anh nhăn nhó nhàm chán, thật may, ưu điểm của cô là người không hay tính toán so đo. Hơn nữa hôm nay cô có chuyện quan trọng muốn kể cho anh nghe, muốn chia xẻ tin tức với người thân thiết nhất của mình.
“Tiểu Thỏ à! Em đang yêu, em gặp được tình yêu đích thực rồi.” Cô đáng từng chữ, từng chữ, sung sướng tuyên bố.
Cô đang yêu? Cô gặp được tình yêu đích thực? Trái tim của anh co rút từng hồi.
Làm sao có thể được? Làm sao có thể chứ? Trước khi xuất ngoại, anh đã bày ra kế hoạch tỉ mỉ, không để cho các nam sinh trong trường học theo đuổi cô, những ‘vệ tinh’ làm liều bám theo cô sẽ có người giúp anh đe dọa. Huống hồ anh cũng an bài cho cô một chiếc ‘mũ’, thật sự rất tuyệt vời. Bây giờ kẻ nào không sợ chết, dám tiến đến bên cạnh cô?
“Anh ấy đã đi làm rồi.”
Quả nhiên là vậy, sắc mặt của anh thật ảm đạm, trái tim anh dâng lên những ngọn sóng đau đớn. Cô bé này chừng nào thì mới có thể hiểu được, anh cũng đã sớm gặp được tình yêu đích thực.
“Hôm nay em cố tình mang anh ấy tới để giới thiệu với anh đó.” Nụ cười của cô tươi rói, ngọt ngào và thoải mái.
Đó là điển hình của những cô gái đang yêu, bởi vì đối tượng là người trong mơ ước của cô bấy lâu nay.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên hỗn độn, sắc mặt anh dần dần tím ngắt. Đáng tiếc thay, họ ngăn cách nhau bởi một Thái Bình Dương mêng mông, làm sao cô có thể biết được?
“A Thiết ơi! Tới đây chào anh trai của em đi.” Cô quay đầu vui sướng gọi bạn trai đến trước webcam.
Anh không cần! Anh không muốn nhìn! Nhưng không kịp ngăn cản, một người cao to như con ‘King Kong’ [3] đang leo trênEmpireStateBuilding [4] xuất hiện trước tầm mắt. Anh biết, anh biết mẫu người cô chọn sẽ là như vậy!
Đáng sợ hơn nữa, con ‘King Kong’ này trên thân trần trụi, cơ bắp rắn chắc bóng láng, vóc dáng thật mạnh mẽ đến nỗi một nắm đấm thôi cũng có thể giết chết một con khủng long bạo chúa.
Khoan đã! Trên thân anh ta trần trụi mà còn ở trong khuê phòng của cô? Bọn họ vừa mới làm cái gì trong đó? Anh đưa tay đỡ lấy ngực mình, toàn bộ mạch đập nhanh sai quy tắc, quặn đau đến chết lịm.
“Anh trai, em nói cho anh biết nha, cơ ngực của anh ấy có thể kẹp luôn cây bút bi đó. Để em gọi anh ấy biểu diễn cho anh xem nhé.” Vẻ mặt cô đơn thuần, vui vẻ huyên thuyên nói chuyện không ngừng.
Cơ ngực có thể kẹp một cây bút bi? Tốt lắm, rất tốt!
Anh ho khan, bắt đầu ho một cách dữ dội, cả gương mặt trở nên xanh tím một mảnh. Trên lưng, trên vai, trên cánh tay đều liên tục run rẩy, đau đớn…
Sau đó một tiếng ‘phốc’, trên màn hình của chiếc máy laptop nhiễm một mảng máu tươi phun ra từ miệng anh… Cảm giác kề cận với cái chết đè nghẹt cuống họng anh, mà màn hình bên kia không ngừng vui vẻ biểu diễn trò chơi dùng cơ ngực kẹp lấy chiếc bút bi.
“Kẹp lấy, kẹp lấy!” Tiếng vỗ tay trong niềm hân hoan.
Đau! Thật sự đau quá! Đau đến không thể còn có thể chịu nổi.
Anh liếc mắt nhìn, ôm lấy ngực lảo đảo hướng về phía giường, rồi ngất đi. Trong tim chỉ thì thầm một câu cuối cùng:
‘Chu Duy Duy, cô gái chết tiệt kia, trăm ngàn lần đừng cho tôi sống lại. Nếu không tôi nhất định, nhất định sẽ không tha cho em!’
Chú thích:
[1]  Là bệnh ở vách ngăn giữa hai ngăn trên của tim (tâm nhĩ). Vách ngăn này là bức tường phân cách hai bên trái và phải của tim. Mọi người đều sinh ra với một lỗ hổng giữa các ngăn trên của tim. Sau khi sinh, lổ hổng này thường đóng lại hoặc trở nên rất nhỏ trong vòng vài tuần hay vài tháng. Tuy nhiên, ở một số người, lỗ hổng này lớn hơn bình thường hoặc không đóng lại sau khi sinh. Đây là một quá trình tự nhiên và ko có thuốc có thể làm cho lỗ hổng đóng lại.
[2] Cách gọi họ trước tên sau ở bên Mỹ.
[3] King Kong là một nhân vật trong phim giả tưởng hollywood có tựa đề ‘King Kong’
[4] Tòa nhà cao 102 tầng tọa lạc tại thành phốNew Yorkthuộc tiểu bang NY. 

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Tình Ngang Trái

Tình Ngang Trái

Tên gốc: Hoa Lửa – Impossible Love
Thể loại: Hiện đại, HE
Số Chương: 5 phần (128 Chương)
Múa Lửa: Cún’s mom
Proof-reader: Pea
Nguồn: Ruby and Pea
Một tai nạn bất ngờ đã làm thay đổi hai con người. Lửa đốt rụi hoa, hoa dập tắt lửa.
Số phận cô đột nhiên thay đổi, còn gã rơi vào vòng lao lý suốt mười năm ròng.
Nhiều năm sau, Hình Tuế Kiến lại đi vào thế giới của cô một lần nữa.
“Kiều Duy Đóa, không phải em muốn tôi bồi thường cuộc đời này sao? Được, tôi sẽ nhận mọi trách nhiệm tới cùng!”
Gã bắt đầu vô cớ trêu chọc hay đang bắt đầu một công cuộc trả thù? Cô cũng luôn ôm lòng thù hận…
Được, vậy cứ tương kế tựu kế đi!
Trong thế giới của tình yêu, cần phải có một bên cố chấp, một bên nhu thuận, mới có thể duy trì được trạng thái cân bằng. Nếu cả hai cùng mang tính cách kiêu ngạo, thì làm sao có thể yêu nhau?
“Lục Tư Nguyên, vì sao anh không chìa tay nắm giữ em? Vì sao anh… vì sao anh không yêu em?”
Không phải là không yêu mà là không thể. Tuy nhiên, tình yêu chân chính có thể theo một quy tắc nào ư? Rõ ràng anh là rể cây duy nhất trên miệng vực sâu có thể níu giữ lấy cô…
Cuộc tình ngang trái như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả chua cay của con người.
Tên truyện được ‘dựa’ theo tên tiếng Anh Impossible Love, sến súa một chút nhưng khá hợp với nội dung truyện. (*_*)

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Giường Đơn

Giường Đơn

Nếu ngươi ở trên giường, thì đó sẽ là một nơi đầy hạnh phúc. Nếu ngươi đã bỏ đi, nơi đó chỉ còn một mảnh giường đơn lẻ loi.

Khi cô buông tay anh, tình yêu đã ghi rõ bảng giá.

Tất cả, đều đã được định sẵn, đường dài cô độc.

**************************************************

Lần thứ hai lại lựa chọn người phụ nữ đầy thủ đoạn này?

Phàn Dực Á, mày điên rồi nên mới rơi vào cạm bẫy, cưới cô ta.

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
Mắt Trái

Mắt Trái

Truyện có tên Mắt Trái của Đản Đản kể về nhân vật nữ chính vô cùng xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc, dáng vẻ ngốc ngếch đó đã tạo nên một nét đáng yêu. Dù trong truyện có chút hư cấu nhưng nó lại mang tính giải trí cao.
Anh- nhân vật nam chính đánh giá cô là một cô gái có bộ ngực to nhưng đầu óc lại ngu ngốc. Cô cũng thế, cô nhận xét anh là một kẻ ích kỷ, giả dối. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, mưa dầm thấm đất...
Trong truyện này, điều đặc biệt nhất mà tác giả muốn gửi đến bạn đọc là nhân vật nữ chính có thể nhìn thấy được... Nhưng thấy được điều gì thì các bạn đọc sẽ biết.

Đản Đản 1113
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...