ạn đang đọc truyện Hựu Hựu Tiêu Nham của tác giả Cung Tường Vãng Sự. Năm Thiên Thuận thứ 24, sẽ là lúc ta được tự do, trở lại quê nhà.
Tâm trạng ta phấn khởi vô cùng, mọi thứ đã được ta đóng gói từ sáng sớm, vé tàu và vé ngựa đều được mua qua đêm.
Chỉ cần vượt qua ba ngày cuối cùng này, ta sẽ lại được tự do!
Trong một đêm mưa xuân gió mát, ta vui vẻ cúi xuống bàn viết kế hoạch nghỉ hưu của mình.
Đột nhiên, một bóng người bay vào từ ngoài cửa sổ.
Hắn mặc y phục đỏ, tóc đen tung bay, dung mạo tuyệt thế, đôi mắt hoa đào phẳng lặng chớp chớp, nâng cằm hỏi: "Hựu Hựu, cô có đồng ý sao?"
Tôi đến nơi này đã bảy năm rồi,
Tôi thấy từng người từng người chìm trong đau khổ.
Chị cả điên rồi.
Chị hai cũng tàn phế.
Ngay cả người thông minh nhất là chị ba, cũng bị tiểu thϊếp hủy hoại dung nhan.
Cuối cùng, chị ấy đã chọn cách trốn chạy khỏi nơi thương tâm này.
Trước khi rời đi, chị ba đứng ở trước m.ộ của con gái mình rất lâu.
“A Trản, nếu em đánh cược vào tình cảm của bậc đế vương ở trong xã hội phong kiến này, em sẽ còn thua thảm hơn chúng ta rất nhiều!”
Đúng vậy.
Rốt cuộc tôi phải ngu ngốc đến mức nào, mới vọng tưởng đặt cược vào tình yêu của một vị hoàng đế dành cho mình kia chứ?
Bạn đang đọc truyện Không Theo Ý Người của tác giả Cung Tường Vãng Sự. Ta vì hắn, bất chấp sinh mệnh, che một đao cho hắn.
Hắn nói với ta: “Ở trên giường nàng cũng coi như có chút thú vị.”
Mọi người cười nhạo ta: "Vì trèo lên ngôi thái tử phi mà bán đứng thân thể của mình, thật vô liêm sỉ."
Ta vẫn im lặng như mọi khi.
Bởi vì,
Thái tử cũng là thế thân mà thôi.