Giới thiệu
Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong,
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
Có mỹ nhân chừ, gặp rồi chẳng quên,
Một ngày không gặp chừ, lòng nhớ bồn chồn.
Lâm Thiên Mạch nghĩ có khi mình là người xuyên không thảm nhất lịch sử, người khác đều là tiểu thư, công chúa, dầu gì cũng là đại hiệp các thứ, nhưng mình lại là một nô lệ, lại còn ở thời Xuân Thu tranh bá.
Thật vất vả dựa vào ký ức khi còn bé đã chữa khỏi một cơn dịch bệnh, muốn thừa dịp điều kiện tốt để lập mưu chạy trốn, lại không ngờ bị Sở vương bắt tại trận.
Bạn cho rằng Thiên Mạch sẽ luôn xui xẻo thế à? May sao cũng xinh xắn, hợp gu Sở vương. Còn chả phải Sở vương bình thường, là Sở Trang vương nổi danh trong lịch sử. Vấn đề là, ở bên y rồi có thể cải biến lịch sử không? Có lẽ nào có hậu cung ba ngàn giai lệ hay không? Thế là trước tiên cứ làm một tay kế toán tính toán sổ sách cho Sở vương hẵng!
Truyện ấm áp, sủng văn, tính tình Sở vương không tốt lắm, nhưng đều không thành vấn đề!
Quân vương trẻ tuổi ghi danh sử sách, cao ngạo sắc bén, dã tâm bừng bừng, tùy hứng tự do.
Khát nước ba ngày, y lại chỉ thích ý trung nhân, chưa kịp mừng rỡ, đất bằng nổi sóng, cung Sở mây lật mưa bay, con đường phía trước không hay, tình yêu của đế vương cũng không giải quyết được…
Cô, xuất hiện trong sương mù Vân Mộng, bước vào quốc gia cổ xưa này, xoay chuyển ngược xuôi, tìm kiếm dòng chảy, hơi thở thần bí, tộc nhân bí ẩn, nô lệ nguyên thủy, rừng rậm cổ xưa, quân vương tuyệt sắc, cung đình trùng điệp cạm bẫy xuất hiện đáng sợ như truyền thuyết trăm năm…
Thủy kỳ dương dương hề, lưu hà hoạt hoạt.
Mỹ nhân tại chử hề, ngã tâm tự vãng.
Bệ lệ vi trướng hề, phương quế vi lương.
Trục chi dĩ lan chu hề, kết chi dĩ lan thần…
Nước chảy mênh mông chừ, sao mà dào dạt
Mỹ nhân trên cồn chừ, lòng ta hướng về
Bệ lệ làm trướng chừ, phương quế làm cầu
Ruổi theo thuyền lan chừ, kết thành lan thần
Mỹ nhân ngày đó bên cạnh ơi, lòng ta hướng về, nguyện cùng nàng kết duyên lành đồng tâm hai mình, ý nàng thế nào?