Danh sách truyệntitle

Đã chọn
Ngược
Thể loại
Trạng thái
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Truyện Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Mộc Vân Diệp Sâm
Trích đoạn:
Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Diệp trở về.
Mộc Vân nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới.
Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác.
“Diệp Sâm, mày có ý gì? Tao bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?”.
“Tôi có ý gì không ông rõ à? Tôi đã nói từ trước, tôi không có bất cứ liên quan nào đến cuộc hôn nhân này. Người phụ nữ tôi muốn cưới là Cố Cần Mai, bây giờ cô ấy đang đứng cạnh tôi!”
Diệp Sâm mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, khuôn mặt anh tuấn như được điều khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm như băng lạnh. Anh nhìn chằm chằm người ba này, cả người nhìn qua như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh!
Ông Diệp nghe thể thì lập tức giận sôi lên.

Đản Quyền
Ngược
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Tác giả: Tiểu Nãi
Thể loại: Tình Yêu, Ngôn Tình, Ngọt
Trích đoạn 1:
Cô đau đớn mím chặt môi, không ngờ cho dù là ở trên giường, Bắc Khởi Hiên cũng lạnh nhạt với cô như vậy, đến một chút dịu dàng cũng keo kiệt không cho cô.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Cô có thể tưởng tượng ra, người đàn ông cách cô một bức tường kia, đang nóng lòng muốn xóa sạch hương vị của cô trên người anh, cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Trích đoạn 2:
Nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, Trương Bảo Ngọc theo thói quen trở về dáng vẻ mạnh mẽ hàng ngày, đôi mắt phượng mê người của cô híp lại, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ lười biếng dựa vào tường: “Cô tìm Anh Hiên? Anh ấy đang tắm.”
Đỗ Thu Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không cần nghĩ cũng biết được ban nãy đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt tái đi: “Hai người… không, không thể… không thể nào…”
“Haha.” Trương Bảo Ngọc cười, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ quyến rũ, nhíu mày hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể?”
“Không! Không!” Đỗ Thu Nghi hiển nhiên đã chịu phải k1ch thích, hai tay bịt chặt tai lại: “Tôi không tin, tôi không tin!”

Tiểu Nãi
Ngược
Trăng Tàn

Trăng Tàn

Tác giả: Mộng Hồi
Thể loại: Đam mỹ cổ trang, ngược luyến tình thâm, SE.
Nhân vật chính: Mộ Dung Hoa, Tiểu Thất, Bạch Thái Thiên.
Văn án:
Thời cổ đại xa xưa, nam bắc phân tranh người nào mạnh kẻ ấy làm vua, lúc bấy giờ đất nước được chia làm 2 miền Nam Bắc, mỗi miền là một người cầm quyền tự xưng đế và mang quốc hiệu của riêng mình.
Người ta hay nói Bắc Bạch-Nam Tề chính là vì nguyên nhân này. Hai miền giao chiến triền miên thề không đội trời chung, luôn dùng mọi cách áp bức đối phương phải nhượng bộ đem cống vật giao nộp.
Mà ở giữa 2 miền Nam Bắc là một dải núi không thuộc Bắc cũng chẳng thuộc Nam. Ở đó khí hậu ôn hoà cây cỏ tươi tốt và đặc biệt dược liệu rất nhiều, núi này gọi theo tên của một thần y ở đó, gọi là núi Trường An.
Liễu Trường An cùng với 7 đệ tử sống ở đây nghiên cứu y thuật cứu người còn trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Có người đồn rằng Liễu thần y đã điều chế ra thuốc cải tử hoàn sinh làm lòng tham của người trong thiên hạ nổi lên. Từ người trong giang hồ cho tới người trong triều đình hay kể cả những bách tính bình thường đều tới ngỏ lời muốn mua lại. Liễu Trường An bất lực nói đi nói lại:" Không có gì gọi là cải tử hoàn sinh hết, lão phu chỉ là một đại phu bình thường cũng không phải tiên nhân làm sao có thể giúp người chết sống lại chứ."
Những người này căn bản nghe không vào còn cho rằng ông cố tình giấu diếm, bọn họ thương lượng không được đe doạ cũng không xong nên dùng vũ lực chèn ép Liễu thần y. Bọn chúng dùng tính mạng đệ tử đe doạ ông, nếu không giao thuốc sẽ hạ đao giết người. Đệ tử trong núi đều là những đứa trẻ còn nhỏ tuổi, đứa lớn nhất mới chỉ có 22 còn nhỏ nhất thì mới 16 ông sao có thể lấy tính mạng của các đệ tử ra đánh cược, không thể đánh ông bất đắc dĩ đành thỏa hiệp. Hẹn bọn họ sáng ngày mai sẽ giao thuốc ra, đám người giang hồ gian xảo bắt ông giao ra ngay bây giờ nếu không thì đừng trách. Tên đại ca vung cây đao trên tay một đường xoẹt ngang một đệ tử ngã xuống đất, máu từ cổ chảy ra không ngừng nhuốm đỏ một vùng xung quanh. Mọi người vừa kinh hãi vừa căm phẫn hét lên:"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ,"
Đại đệ tử điên cuồng vừa hét vừa lao tới tên lão đại:" Ngươi dám giết Tiểu Ngũ, ta liều chết với ngươi, aaaaa..."
Còn chưa chạy tới đã bị gã một đao chém chết ngay tại chỗ.
"Đại ca....huhu...đại ca..."
Núi Trường An trước đây không khí trong lành cây cỏ xanh tươi giờ bao trùm một màn u tối sặc mùi máu tanh. Liễu Trường An liều mình với đám đạo tặc giang hồ đem đệ tử thứ 7 tên Tiểu Thất trốn ra ngoài.
Tiểu Thất là đứa trẻ ông nuôi từ khi còn bé xíu, nó ngoan ngoãn lương thiện lại rất có tố chất của một đại phu, chỉ là đứa trẻ này có gương mặt quá đẹp. Một nam tử lại thanh mảnh và nhẹ nhàng, làn da trắng như sứ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như bước ra từ trong tranh. Ánh mắt to tròn lại trong sáng và đơn thuần tựa như một trang giấy trắng chưa nhiễm bụi trần, Liễu Trường An sợ khuôn mặt của Tiểu Thất nếu ra ngoài sẽ gặp phiền phức nên luôn giữ y ở trong núi. Ông yêu quý tiểu đệ tử này nhất nên cái gì biết đều sẽ chỉ cho Tiểu Thất, luôn đặt y trong tầm mắt, cật lực bảo vệ và che chở.
Hai thầy trò dọc theo hướng phía Nam chạy trốn khắp nơi, vừa phải tìm đường vừa tránh sự truy sát của đám giang hồ khiến cả hai người dần kiệt sức.
Liễu Trường An đưa tay nải cho Tiểu Thất dặn dò:
"Những gì ta dặn con trước đây hãy nhớ kĩ, đừng quá tin tưởng vào một ai người ta cho con một sẽ lấy của con mười thậm chí là trăm. Không được nói cho bất kì ai con là đệ tử của Liễu Trường An ta nghe rõ chưa. Thuốc chỉ được dùng trong trường hợp không còn cách nào khác, bảo quản nó cho tốt. Mau chạy đi sư phụ sẽ đánh lạc hướng bọn chúng."
Tiểu Thất lắc đầu liên tục nước mắt lã chã rơi:
"Sư phụ đưa nó cho bọn chúng là được mà, chúng chỉ cần thuốc không cần mạng người."
"Không được yếu đuối như thế, con có phải là nam tử hán không, con như vậy sao ta có thể yên tâm chứ. Đám giang hồ kia con nghĩ chúng đơn giản chỉ vì thuốc cải tử hoàn sinh này thôi sao, dù đưa hay không thì chúng ta đều sẽ phải chết thôi, con đừng lưỡng lự nữa mau chạy đi ".
Xa xa đã nghe tiếng hét vang trời:" Đừng có trốn nữa, giao thuốc ra lão tử sẽ cho các ngươi một con đường sống còn không thì đừng có trách. Liễu Trường An nếu muốn giữ lại một mạng cho đệ tử của ngươi thì nên biết điều một chút ".
Liễu Trường An đẩy mạnh Tiểu Thất:
"Mau đi đi"
Tiểu Thất quệt ngang giọt nước trên mặt nhìn sư phụ lần cuối rồi cầm tay nải chạy vào sâu trong rừng.

Mộng Hồi
Đam Mỹ
Đông Cung Tàng Kiều

Đông Cung Tàng Kiều

Cung nữ Vệ Chiêu tự nhận thấy bản thân có xuất thân thấp kém, cũng không có điểm hơn người, nàng chẳng qua chỉ có một gương mặt tươi tắn dễ gần mà thôi.
Còn Thái tử Chu Dục, giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông âm luật, khí chất tài hoa, phong thần tuấn lãng, như trích tiên trên trời.
Khoảng cách giữa hai người chính khoảng cách giữa hai giai cấp, tựa như trên trời và dưới đất vậy.
Mãi cho đến tận lúc nàng được người khác mang ra khỏi Đông cung, nàng vẫn không thể hiểu được.
Một vị Thái tử điện hạ từ trước đến này không sa vào chốn phong nguyệt, không gần nữ sắc như hắn, tại sao lại có thể thỉnh cầu Hoàng đế muốn nghênh thú nàng?

Vĩ Chước Vấn Thiên
Ngược
Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng

Ai ai cũng biết, đốc chủ Tạ Cảnh Đình có dung mạo xuất chúng, ngũ như ngọc, có tiếng là kẻ gây họa quốc gia.
Nghe nói y là một người u ám, quyền thế ngút trời, công khai lấy dùng thân thể hầu hạ đế quân, tại kinh thành có thể nói là dưới một người, trên vạn người, một tay có thể che trời, tạo đủ thị phi, sóng gió.
...
Số mệnh Lan Trạch trái ngang, bị dính líu đổ tội, vì dung mạo có phần tương tự với Tạ Cảnh Đình nên em may mắn giữ được cái mạng.
Cũng chính bởi gương mặt này mà quân chủ thiếu niên liếc qua để ý ngay đến em, đại học sĩ nội các tặng tín vật cho em, tướng quân tự mình dạy em lục nghệ, quốc sư thì ngày ngày mời em vào phủ.
...
Em chỉ là vật thay thế cho Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình là vầng trăng sáng họ mong mà không có chẳng chạm vào nổi. Em thì chẳng qua là thế thân có cũng được không có thì thôi... Là đối tượng có thể lấy mạng thoải mái nhẹ bẫng.
Thậm chí trong tương lai không xa... em sẽ còn bỏ mình vì điều đó.
...
Lan Trạch không muốn chết, càng không mong bị người khác khống chế, nên em chọn quyến rũ ánh trăng cao quý xa vời kia.
Em pha trà cho Tạ Cảnh Đình, bất cẩn ngã nhào vào lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đỡ em đứng vững.
Em hát tiểu khúc cho Tạ Cảnh Đình nghe, điệu hát ê a bày tỏ tình ý, Tạ Cảnh Đình không hề dao động.
Em viết thư tình cho Tạ Cảnh Đình, hôm sau bức thư bị đổi thành sổ gấp trình lên bàn làm việc.
...
Mãi cho đến khi em nản lòng thối chí định buông tay từ bỏ, một hôm uống rượu cùng thám hoa lang bị bắt gặp đồn đãi, ngay tối đó em bị Tạ Cảnh Đình đưa về phủ đệ.
Ấy là lần đầu tiên em chứng kiến dáng vẻ phát điên của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình vây hãm em trên bàn, ép em gọi phu quân hết tiếng này đến tiếng khác.
"Tên của em do ta đặt cho, từ thân đến lòng, từ trên xuống dưới, em chỉ có thể thuộc về mình ta."
PS:
1. Em thụ mỹ nhân ngốc nghếch thảo mai x Công mỹ nhân điên cuồng ngoài trắng trong đen
2. Công là thái giám giả, cảnh báo các thể loại cẩu huyết + tình cảnh sượng trân dây mơ rễ má
Vai chính: Lan Trạch, Tạ Cảnh Đình
Tóm tắt một câu: Công mỹ nhân x Thụ mỹ nhân
Ý tưởng: Nhớ ơn báo đáp

Sở chấp
Đam Mỹ
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Yến Song là một nhân viên lâu năm của cục xuyên sách, sắp hoàn thành cuốn sách cuối cùng của y, sau đó y có thể rút số tiền lương hưu đã tích cóp từng chút một từ mỗi cuốn sách, rồi trải qua cuộc sống về hưu vui vẻ.
Sau khi xuyên sách, tin tốt là--- y xuyên vào vai chính, tin xấu--- y là vai chính của tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết, bày ra trước mặt y là năm tuyến tình cảm kịch độc nhất thụ đa công không cái nào trùng cái nào.
Tra công số 1: Hợp đồng chủ tớ ngược thân ngược tâm
Tra công số 2: Cắt thận y cứu "ánh trăng sáng"
Tra công số 3: Chơi tẩy não dạy dỗ làm nhục
Tra công số 4: Em rất tốt nhưng tiếc là quá bẩn thỉu
Tra công cố 5: Cứu cậu ấy, tôi có thể cưới em
Yến Song: Tôi vội về hưu lắm, các người lên một lượt đi #cười chết, không ngược đâu# 【không phải NP】
Tóm tắt bằng một câu: Phải thêm tiền
Dàn ý: Trân trọng sinh mệnh, yêu thương cuộc sống.

Đông Cảm Siêu Nhân
Đam Mỹ
Lưu Quang Nhập Họa

Lưu Quang Nhập Họa

Tên gốc: 流光入画
Tên tác giả: Liễm Chu (敛舟)
Nhân vật chính: Dịch Già Thần Nhứ, Cảnh Hàm U
Tóm tắt:
Một sớm diệt quốc, Dịch Già Thần Nhứ bị hạ độc vào rượu, một thân võ công bị phế bỏ, trở thành nữ nhân của Cảnh Hàm U.
Một sớm phục quốc, Cảnh Hàm U cười giơ chén rượu: "Cũng chỉ là võ công mà thôi, nàng bỏ được, ta cũng bỏ được."
"Nếu như ta không nỡ bỏ thì sao? Phế đi võ công của nàng thì ai đến bảo hộ bản công chúa?"
Đây là câu chuyện về công chúa hai nước tương ái tương sát, lấy bối cảnh thù nước hận nhà, sau đó là cuộc sống gia đình bình lặng.
Editor: Hố
(Tui chỉ biết chút ít tiếng Trung, có vài đoạn edit chưa được sát.)

Liễm Chu
Ngược
Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Tôi và hắn đều là những tay chơi, mỗi người đều thỏa sức theo ý mình.
Tôi từng yêu hắn, nhưng giờ lại không vậy nữa.
Hắn từng yêu tôi, giờ cũng đã chẳng còn gì.
Nhưng chúng tôi lại vẫn thật xứng đôi vừa lứa, thậm chí sau khi hôn nhân đồng giới được hợp phát hóa, cha mẹ đôi bên còn giục đi lấy giấy chứng nhận.
Vốn dĩ chúng tôi còn có thể tiếp tục lừa người dối ta, nhưng hình như tôi đã phải lòng một người.
Người nọ một chút cũng không giống tri kỷ của tôi.
Mà người đó nói: Yêu là duy nhất, là chung thủy, là vĩnh hằng.Tôi không còn muốn tiếp tục với tri kỷ của mình nữa.
Những tri kỷ của tôi lại vẫn còn muốn tiếp tục với tôi.

An Nhật Thiên
Đam Mỹ
Tiểu Thư Trưởng Nữ

Tiểu Thư Trưởng Nữ

Thể loại: Cổ đại, ngược, trọng sinh, ngôn tình, tình cảm.
Số chương: 66
Nội dung: "Sống chết là do duyên số! Nếu ông trời đã cho ta cơ hội sống lại tất nhiên cho bản thân ta cơ hội để sửa lại những điều không đúng trong quá khứ! Ta không hại người nhưng cũng không phàm để người có thể hại ta."Nhan Diệp Doanh là con gái của Nhan tướng quân, bị em gái dòng thứ ủy khuất mà chết đi, mang sự thù hằn  nặng nề đã trọng sinh trở lại quyết tâm thay đổi số phận của bản thân mình cũng như cứu chính những người  thân thương của mình.
#sủng #trongsinh #ngược #ngontinh #Dr.MeoHoang

Dr Mèo Hoang
Ngược
Song Trùng

Song Trùng

Tác giả: Verty Sariel
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình
Giới thiệu:
Khi giả thuyết về song trùng "Doppelganger" xuất hiện, về một người y hệt mình, không giác gì mình đột ngột bị chính bản thân thấy được, họ thường nói đó là một điềm xấu.
Vì vốn dĩ, không thể có sự hiện diện của hai cá thể trùng nhau trong cùng một thời không được, thế nên đây là điềm báo, là một dấu hiện về việc một cá thể phải chết đi.
Truyền thuyết cứ thế mà lưu lại, mọi người đều hiểu ciệc một người nhìn thấy một người khác giống mình là điều cấm kỵ. Thực tế, không ai trên thế giới hoàn toàn giống nhau, dù là những người sinh đôi. Thế nhưng nếu thật sự gặp được một người giống y như mình thì sẽ có chuyện gì xảy ra?

Verty Sariel
Ngược
Ngũ Canh Chung

Ngũ Canh Chung

Tên truyện: Ngũ Canh Chung (五更钟)
Tác giả: Hắc Nhan ( 黑颜)
Editor: Mesdream
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ân oán giang hồ. 
Giới thiệu: 
Chín tuổi, một bàn tay ưu nhã cao quý vươn ra trao nàng cuộc đời mới, nàng liền hiến dâng trung thành và tự do.
Mười chín tuổi, một bàn tay lấm bụi trần dầu mỡ xòe ra trao cho nàng hơi ấm, nàng liền học cách bảo vệ người.
Nàng cho rằng hắn vẫn cứ ở nơi đó, chỉ cần hắn vui vẻ mọi việc khác đều chẳng còn quan trọng.
Vì thế nàng luôn âm thầm bảo vệ hắn, vì hắn bắt tới người hắn muốn, thay hắn làm điều hắn cần.
Đến một ngày hắn đột nhiên biến mất, nàng mới nhận ra thứ nàng muốn không đơn giản chỉ là như thế.

Hắc Nhan
Ngược
Dưới Vẻ Bề Ngoài

Dưới Vẻ Bề Ngoài

Tác giả: Loan
Thể loại: Hiện đại – Ngược luyến tình thâm
Độ dài: 110 chương; Mỗi chương: 3000 – 4000 chữ
Editor: Vối Vối
Nhân vật: Hứa Qua, Lệ Liệt Nông, Hứa Thuần, Phương Vy Kỳ, Liên Kiều
Giới thiệu:
Cùng đối mặt với một vấn đề:
Liên Kiều: Đôi mắt là để ngắm nhìn thế giới, đôi tay dùng để ôm lấy vạn vật.
Hứa Qua: Đôi mắt là để khóc, đôi tay là để tự vệ.
Năm 14 tuổi, cô có một người chị em song sinh chưa từng biết đến. Hứa Qua trưởng thành vào thời kì loạn lạc ở Jerusalem. Còn Liên Kiều lớn lên trong ánh nắng vàng cạnh bờ biển California. Bao nhiêu năm sau, cuối cùng hai cô mới biết rằng mình vì người đàn ông kia mà gặp gỡ.
Văn án của tác giả được truyền cảm hứng bởi cụm từ tiếng Pháp L’heure entre chien et loup (tạm dịch là Khoảng thời gian giữa chú chó và con sói). Đây là một ngạn ngữ phổ biến trong tiếng Pháp, ám chỉ khoảng thời gian hoàng hôn cuối ngày, khi bóng đêm dần bao phủ xuống khiến một người không thể phân biệt rõ từ xa liệu bóng hình mình thấy là chú chó trung thành hay là một con sói hung hãn. Mọi người có thể tìm hiểu thêm ở đây nha (bằng tiếng Anh).

Loan
Ngược
Thề Độc

Thề Độc

"Quang vương, phi tử đã được treo giữa cổng thành hơn ba ngày. Quang vương có muốn tiếp tục treo hay không?".
"Phi tử đã sống lại chưa?".
"Quang vương, phi tử đã thật sự qua đời."
"Không, không thể! Phi tử là "Yêu", không thể chết đi!"
Tôi đã chết.
Tôi từng có khả năng sinh, nhưng từ khi hắn đăng cơ trở thành vua, tôi bị giam cầm trong cung Tinh Tú và khả năng đó biến mất.
Trong tháng thứ 6 của sự giam cầm, hệ thống đã mang đến cho tôi tin vui.
Cuối cùng, tôi cũng có thể rời bỏ thế giới này, hệ thống nói.
"Thêm một lần, chúng ta hãy nhìn lại thế giới này, ký chủ."
Tôi đến cung đình của Hoàng đế, chứng kiến hắn đang ân ái cùng nữ chính. Tôi quay đầu nói với hệ thống.
"Hắn từng yêu thương tôi nhiều lắm."
Hệ thống gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, nhưng tình yêu đã chiếm giữ mọi sự. Hắn ưa chuộng quyền lực và nữ chính hơn cả ký chủ."
Trước khi rời khỏi thế giới này, tôi nói với hắn.
"Vương Trường Thanh... chúng ta mong không gặp lại nhau trên con đường xuống hoàng tuyền... vĩnh viễn."

Lucky
Ngược
Giả Quý Tộc

Giả Quý Tộc

Dương Vi dùng mười ba năm để yêu Tống Triết.
Lần đầu tiên gặp gỡ, Dương Vi là cô bé mồ côi được mẹ anh thu dưỡng. 
Ngày ấy, cô đứng trong căn nhà lớn, trên người mặc bộ giáo phục đã sờn chỉ, dưới chân còn mang đôi giày vải lấm lem bùn đất. 
Tống Triết khi đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đứng trên lầu mỉm cười đánh giá cô. Thiếu niên lớn lên rất đẹp, anh tựa như người từ trong tranh bước ra, làm cho người khác không nhịn được mà dõi mắt nhìn theo, nhất là khi nhìn thấy ánh sáng kiêu ngạo rực rỡ trong đôi mắt kia. 
Lúc đó, Dương Vi không biết rằng khoảnh khắc sơ ngộ ấy sẽ là khởi đầu cho tình cảm đơn phương mười ba năm của cô.
Người ta thường nói trong tình yêu, ai yêu trước người đó sẽ thua…
Mà Dương Vi thì đã định sẵn sẽ thua trên tay của Tống Triết. 
Cô yêu anh mười ba năm, là mười ba năm nỗ lực trả giá, là mười ba năm âm thầm chờ đợi. Vì dung nhập Tống gia, vì xứng với Tống Triết, cô cố gắng khoác lên cho mình một vỏ bọc quý tộc. Cô học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích vĩnh viễn đệ nhất. 
Cô luôn tự khắc chế, giống như sợi dây đàn lúc nào cũng căng cứng, chưa bao giờ dám phóng túng chính mình.
Nhưng Tống Triết không thích cô.
Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, chế giễu, hình như cô làm gì anh cũng khó chịu, bất mãn. 
Thật ra, chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô liền vui vẻ thỏa mãn. Tống Triết thích cái gì, cô đều có thể cố gắng. Tính yêu của cô lúc đó vốn dĩ hèn mọn như vậy đấy.
Rồi ước mơ của Dương Vi cũng thành hiện thực, Tống Triết kết hôn với cô, cô trở thành Tống phu nhân được người người ngưỡng mộ. 
Dương Vi đã từng rất hạnh phúc, cô là bạn đời của anh, là người có thể đường đường chính chính cùng anh đi đến cuối đoạn đường. Cô từng nghĩ mình sẽ bên anh cả đời, dù khó khăn hay dễ dàng, dù vui vẻ hay bi thương…
Nhưng rồi, cô thua cuộc.
Cô không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt mỗi khi anh nhìn cô.
Cô không chịu nổi những lần anh trào phúng nghi ngờ tình yêu của mình. 
Cô không chịu nổi những ngày cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo, vô vọng chờ đợi anh trở về. 
Dương Vi không chịu nổi, nên cô buông tay…
“Tống Triết, chúng ta ly hôn đi.”
Ngày nghe Dương Vi nói câu này, Tống Triết đã rất bất ngờ. Anh thản nhiên đến bình tĩnh…
“Là vì chuyện của Võ Luân sao, tôi cho rằng em sẽ không tức giận.” 
Anh cười đến ôn hòa “Như vậy đi, tôi sẽ cho người đính vé máy bay, chúng ta đi du lịch nước ngoài, em hết giận rồi chứ?”.
Anh cho rằng cô đang giận dỗi, nhiều chút kiên nhẫn dỗ dành, mọi chuyện rồi sẽ ổn. 
Khi ấy, Tống Triết không biết rằng, Dương Vi là nghiêm túc, đó là ngày mà cô bắt đầu học cách buông bỏ anh, học cách quên đi tình yêu mà cô đã dành cho anh. 
Nếu như thời gian được quay lại, nếu như Tống Triết biết được mình đã từng ngu ngốc đến như thế nào thì có lẽ anh đã không vì chút tâm lý phản nghịch, vì cái gọi là sĩ diện đàn ông mà ký vào đơn ly dị. 
Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng có nếu như…
Ngày anh và cô ly hôn, anh đã từng ngây thơ nghĩ sớm muộn gì cô cũng về bên anh, sớm muộn gì cô cũng quay về làm Tống phu nhân. 
Tống Triết khi ấy là một người đàn ông kiêu căng, tự phụ, anh cho rằng cô đã ở bên anh mười ba năm thì sẽ không bao giờ rời bỏ. Anh thói quen được cô đối tốt, anh thói quen nhận sự yên lặng trả giá từ cô…
Cô sẽ trở lại mà thôi
Nhưng rồi, Tống Triết phát hiện, từ khi Dương Vi rời xa anh, cô đã thay đổi rất nhiều. 
Cô hay cười hơn trước, lại quen được rất nhiều người bạn, thì ra cô là một người hài hước, có thể chọc cười người khác chỉ với vài lời nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Dương Vi sống động như thế, không còn một Dương Vi lúc nào cũng ưu nhã đến cứng ngắc mà đầy tự nhiên và vui vẻ. 
Còn Tống Triết, từ khi cô đi, anh có gì…
Là sự cô đơn, trống vắng, là thiếu mất một người luôn quan tâm chăm sóc, là mất đi một người vợ mà trước giờ anh chưa từng nghĩ cô lại quan trọng với anh như thế.     
Lần đầu tiên, Tống Triết bỏ xuống sĩ diện, lần đầu tiên, Tống Triết chịu thua mà đi tìm Dương Vi…
“Dương Vi, trở về đi, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra.”
“Tôi không quen căn nhà không có em.”
“Tôi không quen nhìn em rời khỏi tôi.”
“Tôi không quen em đối xử tốt với người khác bỏ quên tôi.”
“Tôi không quen nhìn em cười với người khác.”

“Tống Triết, tôi đã từng yêu anh.”
“Sẽ thói quen… Chúng ta từng người sẽ tân sinh mới, cho nên, trở về đi…”
Dương Vi không còn yêu Tống Triết nữa rồi, cô sẽ không quay về bên anh. 
Đây là lần đầu tiên Tống Triết nhìn rõ sự thật như vậy. 
Mười ba năm qua, Tống Triết đã làm rất nhiều chuyện sai, rõ ràng là yêu lại vì chút kiêu ngạo, tự tôn mà trốn tránh thừa nhận, rõ ràng là không thể sống thiếu cô lại vì khúc mắc ngày xưa mà hết lần này đến lần khác tổn thương đến không thể vãn hồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Mãi đến bây giờ, Tống Triết mới hiểu Dương Vi là gia đình của anh, là một nửa linh hồn còn lại, một khi anh mất đi cô nhân sinh liền không bao giờ hoàn chỉnh…
Tống Triết phát hiện, từ trước đến giờ anh đều chưa từng chú ý cô, cũng không hiểu biết cô, hai người sở dĩ đi đến ngày hôm nay, anh là người có lỗi. 
Anh của quá khứ là người ích kỷ, ỷ vào cô thích anh liền làm xằng làm bậy. Anh chưa từng thấu hiểu nên một lần lại một lần thương tổn cô.
Anh khi ấy vì khúc mắc của quá khứ mà phủ nhận tình cảm của bản thân. Lúc nào cũng sợ cô biết, kỳ thật anh yêu cô…
Sợ phần nội tâm này bị mọi người nhìn thấu.
Sợ phần cảm tình này bị cô biết, lại không chiếm được đáp lại.
Cô từng từ bỏ anh, anh cũng đã nói không cần cô, nhưng đến cuối cùng, chung quy anh vẫn yêu cô.
Điều này đối với Tống Triết mới hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời là vô cùng nhục nhã… Nên anh trốn tránh, để rồi mất đi cô.
Dương Vi là mười ba năm quá khứ của Tống Triết, là vĩnh viễn tương lai của anh. Nếu tổn thương đã hình thành, xin hãy cho anh cơ hội để bù đắp…
Anh sẽ nhanh chóng học làm món cô thích ăn.
Anh sẽ nhanh chóng tìm hiểu sở thích của cô, từ âm nhạc, điện ảnh cho đến sách báo.
Anh sẽ nhanh chóng học cách hiểu được hàm ý trong từng lời nói của cô.
Anh sẽ nhanh chóng học cách khắc chế cảm xúc của chính mình, áp chế những lời nói luôn tổn thương người khác.
Anh đã học xong lời nói xin lỗi, học xong việc đặt bản thân mình vào vị trí của cô để thấu hiểu, đã học xong khắc chế, học xong ẩn nhẫn.
Rồi sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ học xong tất cả những gì cô thích, trở thành mẫu người cô thích, để cô có thể thêm một lần nữa bắt đầu yêu anh. 
Dương Vi, trước đây là tôi ỷ vào em thích tôi nên tùy ý làm bậy. Bây giờ đổi lại tới lượt em, tôi cho phép em ỷ vào tôi thích mà tùy hứng kiêu ngạo, có được không?

Mặc Thư Bạch
Ngược
Phải Chăng Là Cố Nhân Đến

Phải Chăng Là Cố Nhân Đến

Tên: Phải chăng là cố nhân đến
Tác giả: Tô Miên Thuyết
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Nhẹ nhàng, Tình cảm, Đoản văn, SE, Ngược tâm.
Nguồn: Tấn Giang
Độ dài: 3 chương
Editor: Miêu Miêu đi lạc
Giới thiệu:
Gia Hưng Song Kiếm Các, Đỗ Nguyên Kỳ Tử Ước sinh ra vào năm Thành Hoá thứ mười chín. Đỗ Tử Ước, vốn là người Gia Hưng, là con trai dòng chính thứ ba của thương nhân bán muối Đỗ Biện, phong lưu từ nhỏ, không biết mỏi mệt, biết nhìn bảo vật, vung tiền như rác. Toàn bộ trân bảo của hai triều Hoằng Trị, Chính Đức, phân nửa đều ở trong Song Kiếm Các. Tử Ước vẽ tranh rất đẹp, học hỏi những người đương thời để mà luyện được bút ý của người vẽ, truy tìm dấu tích của thời Đường, kiệt tác xuất chúng lúc đương thời. Ấy vậy mà làm người lại bủn xỉn, kết oán với giới quan viên, phải chăng cũng là bản tính của thương nhân. Năm Chính Đức thứ mười một, Song Kiếm Các bị cháy, hơn nửa đồ sưu tập biến thành tro tàn, vào thời điểm đó có thể coi là thảm hoạ với kẻ văn nhã. Tử Ước cũng đã tạ thế, năm bốn mươi ba tuổi. Một đời lẻ bóng, sản nghiệp rơi vào tay huynh đệ, chẳng mấy chốc đã bị chia cắt mổ xẻ, điêu tàn hầu như chẳng còn lại gì.
- ---《Bản ghi chép cũ bị thất lạc》
Vào năm tám tuổi, y dùng một hạt vừng vi điêu, mở ra thế giới cho nàng. Năm đó, y hai mươi lăm tuổi, gia tài phong phú, có mắt nhìn báu vật, sở hữu một toà lầu đầy trân phẩm bảo vật.
Vào năm mươi hai tuổi, y đưa cho nàng một cây bút lông thỏ, truyền dạy nghệ thuật cho nàng. Năm ấy, y hai mươi chín tuổi, tài hoạ tuyệt đỉnh, tuổi trẻ phong nhã, đứng đầu Giang Nam.
Vào năm mười sáu tuổi, y vẽ một bức hoa sơn trà cho nàng, từ đó trở đi không còn gặp nàng nữa. Năm đó, y ba mươi ba tuổi, gia cảnh sa sút, đóng cửa không tiếp khách, ngày ngày chỉ làm bạn với cổ vật.
Trong lòng mỗi người luôn có những mong mỏi thầm kín, khi chưa nói thành lời không thể phân định hình dạng rõ ràng. Nhưng sau khi đã nói ra, thì đã không kịp nữa rồi.
[Hoàn toàn là hư cấu, xin đừng kiểm chứng]
Tag: Chính kịch
Một câu tóm tắt: Phải chăng là cố nhân đến.

Tô Miên Thuyết
Ngược
Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm

Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm

Truyện: Mẹ tôi là nữ chính trong tiểu thuyết ngược tâm
Tác giả:曜仔小馒头
Ảnh: 是小锅炉啊
Edit: Hanayuzu
Mẹ tôi là nhân vật chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Dù cho bố tôi có vô tình và lạnh nhạt với chúng tôi, với sự kiên nhẫn và sự dịu dàng của mình mẹ vẫn luôn kiên định ở bên.
Ai cũng biết rằng mẹ yêu bố tôi hết mực.
Nhưng vào ngày tôi phẫu thuật, bố đã đưa về nhà một người phụ nữ mà ông ta từng yêu thương, người này mới mất chồng, cùng với cô con gái của bà ta.
Khi nghe tin này, mẹ tôi tỏ ra rất bình tĩnh cúp điện thoại, mắt ngân ngấn nước nhưng bà vẫn nhẹ nhàng chạm vào trán tôi và nở nụ cười nói.
"Ngọc Nhi, lời hứa của đàn ông không đáng tin cậy."
"Cách để đối phó với họ, mẹ chỉ dạy con một lần thôi."

Zhihu
Ngược
Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Thể loại: Hệ thống, Sủng Ngọt, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Hiện đại, Báo thù, Ngược tra
[Hệ thống tổng tài bá đạo độc mồm độc miệng X nữ chính trầm cảm bi quan ghét đời]
Cả đời này Kiều Mộng Mộng sống rất thảm hại.
Cô là thiên kim thật bị đánh tráo của nhà họ Kiều, từ nhỏ đã sống ở vùng núi xa xôi, chưa từng được đi học, còn hay phải chịu sự đánh đập của bố mẹ nuôi. Sau khi được bố mẹ ruột đón về nhà thì lại chẳng thể hoà nhập được với xã hội thượng lưu, bị bố mẹ ruồng rẫy, anh trai ruột nhục mạ, thiên kim giả hãm hại, còn bị vị hôn phu từ hôn trước mặt mọi người…
Cô tuyệt vọng đứng trên sân thượng, cúi người nhìn xe cộ nườm nượp, người qua kẻ lại dưới tầng, đang định nhảy xuống thì đột nhiên bị liên kết với một hệ thống tên là “Không vui thì sẽ chết”.
Kiều Mộng Mộng: “Cuộc sống khổ sở quá, tôi muốn chết.”
Hệ thống: “Không, cô không muốn.”
Kiều Mộng Mộng: “Tôi không quyền không thế, còn chẳng có tiền nữa.”
Hệ thống: “Mở một trăm triệu tệ, tiêu thế nào tùy cô.”
Sau khi liên kết với hệ thống, cuộc sống của cô đã đảo lộn, báo thù vả mặt không sót một ai, người từng làm cô tổn thương đều phải nhận trừng phạt.
Sau khi Kiều Mộng Mộng trở nên lạc quan hơn thì bắt đầu múa hát: Hệ thống! Hãy nghe tôi nói cảm ơn anh, vì có anh, bốn mùa ấm áp~
Hệ thống: Nếu đã nói cảm ơn rồi thì hay là lấy thân báo đáp luôn đi.
Kiều Mộng Mộng:?!
Hệ thống nào đó biến thành tổng tài bá đạo, ôm Kiều Mộng Mộng vào lòng, hôn lên môi cô.
“Mười mấy tỷ nhân dân tệ cho em cả rồi, bây giờ anh là chủ nợ hợp pháp của em. Suỵt~ Không phải vội, em trả từ từ cũng được.”
**
Hệ thống có một bí mật, thật ra nó không phải một dãy dữ liệu mà là người cầm quyền của nhà họ Mộ tài phiệt hàng đầu ở thành phố Bắc Kinh. Theo cốt truyện là anh sẽ chết sớm vì bệnh sau ba năm.
Vì để sống tiếp, anh nhận một công việc vặt ở dưới âm phủ. Đó là chỉ cần trở thành hệ thống, giúp một người mắc bệnh trầm cảm mong muốn được chết có lại cuộc đời mới, Diêm Vương sẽ sửa đổi bản mệnh của anh để anh sống lại.
Nhưng cứ giúp mãi giúp mãi, cả trái tim cũng từ từ bị trộm đi mất…
Hướng dẫn sử dụng trước khi dùng:
Ngày trước do bị ngược đãi quanh năm nên tính cách của nữ chính tự ti, nhát gan, sau này dưới sự giúp đỡ của hệ thống cô dần dần trở thành kiểu nữ chính trưởng thành.
Hệ thống chính là nam chính, là bàn tay vàng của nữ chính, cũng là người hướng dẫn trên con đường thoát xác của Kiều “tầm thường”.

Mặc Linh Tâm
Ngược
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài của tác giả Hoa Liễm Ngọc xoay quanh cuộc đời của Thẩm Cảnh Liên, người bị ép buộc phải kết hôn với một cô gái xa lạ mà anh chưa từng gặp mặt. Quyết định tránh xa người vợ bất đắc anh dọn ra ở một mình, nhưng không ngờ rằng cô lại trở thành người tình một đêm của anh. Chuyện tình ngang trái kéo dài đến vô tận, nhưng một ngày, sự thật phũ phàng đã được phơi bày, khiến anh phải đối mặt với việc tình một đêm của mình chính là người vợ bất đắc dĩ. 
Nếu bạn yêu thích truyện ngôn tình, hãy cùng đọc thêm Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi và Lưới Tình Của Hồ Ly Chiếm Hữu. Đón đọc những tình huống hấp dẫn và những giây phút lãng mạn, đầy cảm xúc nhé!

Hoa Liễm Ngọc
Ngược
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Xuyên qua thời không, Thẩm Nguyệt lại trở thành một nàng ngốc, bị tống ra khỏi gia môn, thân thể này vô cùng bất hạnh, dung mạo bị người huỷ, đã thế còn đang mang thai!
Thẩm Nguyệt thở dài, chỉ có thể tiếp nhận cục diện rối rắm, xử lý từng thứ một!
"Vào ngày phu quân của mình nạp thiếp, nàng đạp cửa chúc mừng, sỉ nhục ái thiếp, khiến quan khách tứ phương sửng sốt.
Chẳng ngờ người thiếp mới nạp này cũng không phải dạng vừa, ngày ngày diễn trò với nàng ~ muốn đọ khả năng làm diễn viên với ta, còn non lắm nhé.
Nam phụ cặn bã, hành hạ thân thể còn muốn bóp nát trái tìm ta? Xin lỗi nhé, từ nay về sau, Thẩm Nguyệt ta cao không thể với, cho dù có qùy xuống, ta cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân.
Còn có ai kia nữa, tránh hết ra, đừng làm phiền bản cô nương đi tìm tình mới, đa tạ!

Thiên Quân
Ngược
Dưới Đống Hoang Tàn

Dưới Đống Hoang Tàn

Tên truyện: Dưới Đống Hoang Tàn
Tác giả: 阿幸
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngược, HE
Editor: Nhóc Miko.
Độ dài: 10 phần
Giới thiệu truyện:
Vào ngày xảy ra trận động đất ở Tây Xuyên, chồng tôi đã bỏ mặc tôi và bay đến một thành phố khác để tìm ánh trăng sáng của anh ta.
Tôi bị vùi dưới đống đổ nát. Trước khi mất đi ý thức, tôi cố gắng gửi cho anh ta một tin nhắn: "Hạ Xuyên, ở đây có động đất, em bị vùi bên dưới, xung quanh tối lắm, em rất sợ..."
***
Sau khi được giải cứu, tôi đã gửi cho anh ta hai tin nhắn cuối cùng, rồi bỏ lại chiếc điện thoại dưới đống đổ nát.
"Hạ Xuyên, em không chịu nổi nữa. Cũng may là anh có việc bận phải rời đi. Nếu không cả hai chúng ta và đứa bé sẽ bỏ mạng ở đây."
"Thật tốt quá, cũng may là anh không sao..."
***
Tôi đã cố tình làm vậy, để anh ta nghĩ rằng tôi đã chết.
Tôi muốn anh ta phải ngày đêm sám hôi, vì đã bỏ mặc tôi và đứa con chưa chào đời.
Tôi muốn anh ta phải khóc trong đau đớn và hối hận về những lỗi lầm của mình.
Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ đến trước mặt anh ta và nói: “Tôi muốn ly hôn”.

Zhihu
Ngược
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...