Văn án
Lâm Dĩ Chân không nghĩ tới người kia có thể tuyệt tình đến như vậy.
Tình cảm này, không đán giá chút nào sao?
Những câu nói, những hành đông kia, hết thảy đều tựa như muốn đục khét tim anh, máu chảy đầm đìa...
Tại sao?
Là trò chơi? Là trả thù? Là đùa cợt?
Chu Tư Viễn, giày vò tôi như vậy anh vui lắm sao?
Dùng hết sức khiến tôi yêu anh, rồi sau đó ruồng bỏ tôi sao?
Tiết tử:
“Từ giờ đừng tới tìm tôi nữa!”
Câu nói sắc nhọn giống như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của Lâm Dĩ Chân, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia mà không sao tin được. Trong tai như có hàng vạn con ong đang khuấy động, Dĩ Chân bỗng cảm giác bản thân mình không nghe thấy gì nữa.
Nhìn cánh cửa kia đang từ từ khép lại, Dĩ Chân thật sự không cam lòng: “A Viễn, anh hãy nghe em nói…” Dĩ Chân nhào tới, nhưng cánh cửa vẫn nặng nề đóng lại.
“A!” Anh ôm lấy tay mình, đầu ngón tay bị cửa kẹp đến trắng bệch, nhanh chóng tụ lại thành một mảng máu bầm.
Lâm Dĩ Chân ngơ ngẩn nhìn móng tay mình đang ứ máu, lẩm bẩm: “Anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao…”...