Truyện của tác giả - Tân Di Ổ

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tháng Ngày Ước Hẹn

Hôn nhân đối với Phong Lan quả thật như một cánh cửa, cô vô cùng khát khao được đi vào bên trong, nhưng cô phải tìm được chìa khóa mở cánh cửa này, mà chìa khóa đó lại chính là cảm giác yêu một người.
Trước khi gặp Đinh Tiểu Dã, Phong Lan đã một lần cảm nhận được có thể  tìm được tình yêu khắc cốt ghi tâm quả là một việc bốc thăm trúng thưởng số lượng có hạn, mà cô, lại không bốc được thẻ may mắn. Người cô yêu bốn năm nay lại cưới một người con gái khác, trước ngày cưới, anh ta nói với cô, anh yêu và tôn thờ cô như một nữ thần, nhưng người ta không thể kết hôn với một nữ thần…
Và rồi, khi Đinh Tiểu Dã bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, mang theo nụ cười vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn xen vào cuộc sống của cô, Phong Lan đã nhận ra một điều quan trọng…
Tháng ngày ước hẹn là tác phẩm mới nhất của nhà văn Tân Di Ổ được xuất bản tại Việt Nam. Nếu bạn đã đọc những tác của Tân Di Ổ như “Anh có thích nước Mỹ không?”, “Hóa ra anh vẫn ở đây”,… thì chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cuốn sách này.
Trích đoạn
"Mỗi ngày, cô đều lặng lẽ đi đặt một quả táo lên đầu giường của anh. Việc này đã trở thành thói quen của cô, và cô còn muốn xem chuyện này như một giao ước ngầm giữa hai người.
Quả táo tiêm thuốc độc trong truyện cổ tích đã khiến nàng Bạch Tuyết chết nghẹn, nhưng cô hy vọng quả táo của mình có thể khiến anh “phải lòng” một cô gái như cô.
“Cậu cứ ăn đi, ăn mạnh nữa đi, trong quả táo của tôi có bùa ngải đấy.”
“Ăn xong, có bị bảy chú lùn tấn công không?”.
“Ăn xong, cậu sẽ cả đời không rời tôi nổi.”

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Dưới ánh trăng trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ, Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau”. 
Trong thành phố hào hoa náo nhiệt, Hướng Viễn đã gạt bỏ mọi thứ để đi về phía ước mơ. cùng, cô đã cưới được người mà mình yêu thương và cũng có được vinh hoa phú quý mà cô vẫn hằng ao ước. Thế nhưng, ánh trăng trong ký ức chỉ tỏa sáng rực rỡ trong trái tim một mình cô, còn với anh, nó chỉ là những mảnh vỡ vụn mong manh. Cô đã từng giữ anh trong một góc tâm hồn mình, đã thực hiện từng nguyện vọng vì anh. Anh tiến lên từng bước, cô sẽ lùi từng bước… 
Khi giấc mộng xa vời dưới ánh trăng năm nào bị chà đạp, trong tuyệt vọng, cô đã biến tình yêu mãnh liệt thành hận thù… 
Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi mãi chẳng thể giữ lại bên mình. Còn Diệp Quân, người vẫn luôn quấn quýt yêu thương Hướng Viễn từ nhỏ, liệu có thể là ánh ban mai cuối cùng của cô không?

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành với những con người rất đời, rất thật. Một Triệu Tuần Tuần với tuổi thơ cơ cực lang thang, gia đình không trọn vẹn, bất ổn đã để lại những ám ảnh rất sâu trong tâm hồn. Một Tạ Bằng Ninh mang trong mình mối tình đầu không trọn vẹn, để đến khi có được lại nhận ra nó không như những gì mình hằng mộng tưởng. Một Trì Trinh với trái tim đầy tình yêu và lòng hận thù. Trái tim con người nhỏ bé và cũng thật mênh mông, nó có thể chứa đựng rất nhiều trạng thái tình cảm. Nhưng nếu với cùng một người mà trái tim ấy vừa chứa đựng một tình yêu cùng với một mối hận thù thì có lẽ nó sẽ rất mệt mỏi và rất đớn đau. Trì Trinh đã phải sống hơn ba năm như vậy, cũng có nghĩa trong ba năm ấy, anh luôn phải đấu tranh, vật lộn với chính mình. Một Tăng Dục với trái tim rộng mở, luôn kiếm tìm thứ gì đó thuộc về mình.

Triệu Tuần Tuần, Trì Trinh, Tạ Bình Ninh, Tăng Dục, những con người ấy đều đã trải qua tình yêu, hạnh phúc và đau khổ. Với mỗi một người, tình yêu cũng thật khác, con đường đi tới tình yêu của họ cũng chẳng giống nhau. Sự thành công hay thất bại trong tình yêu hoặc hôn nhân chưa hẳn hoàn toàn là điều không hay. Thậm chí, đó có thể còn là một khởi đầu tốt đẹp cho tình cảm tiếp theo. Có những thứ tưởng chừng rất vững chãi thì rốt cuộc lại rất mong manh dễ đổ, có những thứ tưởng chừng đã thuộc về mình, thực ra lại dễ dàng bị đánh mất trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có những gì hiện hữu mới là thực và thuộc về bạn. Trên sa mạc cuộc đời, bạn có thể lựa chọn tiến lên với niềm tin sẽ đi đến điểm tận cùng, hoặc dừng lại với bức thành ảo tưởng, uống nốt giọt nước cuối cùng cùng niềm tin: Đó chính là nơi dành cho bạn. Dù thế nào thì đó cũng là một điều rất đáng khích lệ, bởi đó là hành động thể hiện trách nhiệm với bản thân.

Đó có lẽ cũng chính là thông điệp mà cuốn Phù Thế Phù Thành muốn gửi tới độc giả.

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương
Cô thiếu nữ 18 tuổi xinh xắn với đôi má hồng hồng, nước da trắng ngần, thật sự là điển hình của kiểu mẫu em gái nhà bên vô tư đáng đáng yêu
Mà đúng là ở độ tuổi tươi trẻ như cô cũng không có gì để ưu sầu cả
Đúng vào thời điểm đánh dấu bước ngoặt trọng đại của cuộc đời, cô quyết định lên thành phố G, thi vào Học viện Kiến trúc vì một lời hẹn ước với Lâm Tịnh - chàng trai sống cùng khu nhà tập thể với cô và hơn cô 5 tuổi.
Ngay từ nhỏ cô đã đi theo sau anh, đuổi theo bóng dáng anh, và luôn nghĩ rằng có thể rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô khi hai người cùng ở chung trong một thành phố
Ngỡ đâu, vì mối tình thuở xưa của mẹ cô và cha anh khiến hai bên gia đình có khúc mắc, cho nên anh đã đi Mỹ, để lại cô một mình trăm tư không thể giải
---
"18 tuổi, Trịnh Vy nói với Nguyễn Nguyễn:"tớ là ai, tớ là thiên hạ vô địch Ngọc Diện Tiểu Phi Long, có cái gì tớ không giành được chứ?
22 tuổi, Trịnh Vy đứng trên đỉnh núi hét: "Nước Mỹ, đất nước chủ nghĩa tư bản gian ác, ta hận ngươi, trả lại người yêu cho ta..."
26 tuổi, cô nhìn anh, "em không thể tin anh hết lần này đến lần khác, không thể..."
---
Những điều thú vị trong cuộc sống ở trường đại học, nơi căn phòng 402 của kí túc xá - một điều đặc biệt trong cuộc sống của cô, những cô gái cùng phòng, mỗi người một cá tính và những điều riêng tư, nỗi niềm ấp ủ. Sáu cô gái trở thành "Lục đại Thiên hậu" ở chốn "kinh đô hòa thượng".
Lâm Tịnh đã chọn con đường cho riêng mình, vậy Trịnh Vy cũng phải chọn cho mình lối đi không có anh. Trịnh Vy lao vào cuộc theo đuổi anh chàng Trần Hiếu Chính lạnh lùng khô khan, chỉ biết cắm đầu vào học. Tình yêu của cô đã được đền đáp, họ trở thành một đôi rất nổi tiếng trong trường đại học.
Bốn năm đại học của cô trôi qua trong hạnh phúc của tình yêu, nhưng ông trời vốn ghét kẻ má hồng, một lần nữa nước Mỹ lại cướp đi người cô yêu. Sau những lời "tâm huyết" của người mẹ đã hy sinh cả một đời để nuôi mình khôn lớn, Trần Hiếu Chính quyết định đi Mỹ mà không cho Trịnh Vy một lời hẹn ước, cả cơ hội chờ đợi cũng không có.
Thời gian vẫn trôi, con người vẫn phải sống, Trịnh Vy mạnh mẽ tiếp tục bước tiếp con đường mình phải đi. Cô làm thư ký cho Giám đốc Công ty 2 trực thuộc Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, trước kia cô nộp hồ sơ vào đây vì Trần Hiếu Chính cũng nộp hồ sơ. Nhưng nay không còn anh cô vẫn đi làm vì cô thấy đây là cơ hội cô có thể phát triển sự nghiệp.
Dưới sự dìu dắt của Giám đốc Chu Cù, một Trịnh Vy sốc nổi, bốc đồng, bừa bãi đã trở thành thư ký Trịnh điềm đạm trong giao tiếp, cẩn trọng trong công việc.
Cô Lý Chủ tịch Công đoàn của công ty đã giới thiệu cho cô rất nhiều chàng trai, cô nghĩ mình cũng nên tìm một người để nương tựa. Vậy là cô lao vào các cuộc hẹn hò, người thích cô thì cô không thích, mà người cô thích lại chẳng có tình cảm với cô, trước những chàng trai xa lạ cô luôn có một câu hỏi "kinh điển": "Anh có thích nước Mỹ không?"
7 năm trôi qua từ khi Lâm Tịnh ra đi, Trịnh Vy tình cờ gặp lại anh trong đám cưới của Nguyễn Quản, một sự trùng hợp nữa thời gian đó Trần Hiếu Chính về nước trở thành trợ lý giám đốc của Công ty 2, anh trở thành đồng nghiệp, cấp trên của cô.
Trong cô diễn ra sự giằng co đau đớn, giờ đây cô phải lựa chọn, một người là niềm mơ ước từ nhỏ, một tình cảm kéo dài 17 năm; một người là tình yêu nồng thắm, gắn bó những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi xuân.
Cô có một ước nguyện là được cùng người mình yêu đến làng Vụ Nguyên, ở đó có cây hòe già đã chứng kiến sự gặp gỡ và chia ly mối tình đầu của mẹ cô. Cô cũng mong muốn cây hòe già cũng làm chứng cho tình yêu của cô, nhưng hai lần đến cô đều phải đi một mình, cô phát hiện ra rằng cây hòe già không phải là niềm mơ ước của riêng cô nữa.
Trịnh Vy nghiệm ra rằng: Cố hương là nơi để người ta ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung hoài niệm, khi ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi cô dốc hết nó quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa. Những người đã từng yêu và làm tổn thương cô đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân của cô.

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là tia sáng xanh xao duy nhất trong thế giới ấy. Mặc dù không thể sánh với ánh mặt trời, nhưng vừa đủ để cô nhìn rõ con đường trước mặt.

Có điều Phương Đăng biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra không có ánh sáng. Cô quyết định phải giúp anh. Nếu anh là kính, vậy cô sẽ làm đèn, cô sẽ chiếu rọi anh, rồi soi sáng con đường của mình bằng chính những phản quang lóe lên từ đó. Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.

Đáng tiếc Phó Kính Thù rốt cuộc chẳng thể cưỡng lại những cám dỗ trần tục, để đạt đến mục đích, anh chẳng quan tâm Phương Đăng nghĩ gì. Khi mọi điều quý giá nhất đều bị Phó Kính Thù tận tay hủy hoại, cũng là lúc mặt trời trong tim Phương Đăng hoàn toàn lịm tắt.Rốt cuộc phải dùng cách nào gìn giữ, thứ ánh sáng xanh xao ấy mới không tan biến? Rốt cuộc trong chuyện này, ai đã làm tan nát trái tim ai?

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Thực Tâm Giả

Thực Tâm Giả

Dịch giả / editor: sweetttwinter

Bất cứ người nào trong lòng đều có một ánh trăng sáng tỏ. Người ta xem nó như là thánh kinh, mỗi một bước đi đều cung kính sùng bái.
Đối với cô gái Phương Đăng mà nói, thế giới của cô không tồn tại mặt trời.
Phó Kính Thù giống như một ánh sáng le lói, tuy không bằng ánh mặt trời chói lọi, nhưng lại đủ chiếu sáng con đường trước mắt cô.
Có thể cô biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra cũng không có ánh sáng.
Cho nên Phương Đăng quyết định giúp đỡ Phó Kính Thù. Nếu như anh là gương, thì cô chính là đèn. Như vậy, cô có thể chiếu sáng cho anh, hơn nữa ánh đèn khúc xạ trong gương thì có thể nhìn thấy ánh sáng.
Có thể hướng về người mình yêu, có thể biết trong lòng đối phương cũng có một chỗ dành cho mình, như vậy cho dù suốt đời chỉ có thể ở trong màn đêm tăm tối, xem ra cũng là hạnh phúc.
Thế nhưng cuối cùng Phó Kính Thù không cách gì chống lại những cám dỗ trần tục, vì đạt mục đích mà ngay cả tấm lòng của Phương Đăng, anh đều không để ý.
Trái tim mình bị Phó Kính Thù một tay hủy diệt, ánh mặt trời trong lòng Phương Đăng cũng hoàn toàn lịm tắt.
Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào mới có thể không đi đến đoạn kết này?
Rốt cuộc trong câu chuyện này, là ai đã gặm mòn trái tim ai?

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Khi nếm trải cảnh phúc bất hạnh mới biết được hạnh phúc quý giá thế nào...
Ông trời cho họ gần nhau nơi chân trời góc bể, tưởng như không thể tìm thấy nhau, rồi lại bắt họ xa nhau đằng đẵng 4 năm trời, có lẽ, tình của họ còn chưa đủ nặng...

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
Mật Ngọt Đầu Kim

Mật Ngọt Đầu Kim

Bạn đang đọc truyện Mật Ngọt Đầu Kim của tác giả Tân Di Ổ. Khi nhìn thấy Vệ Gia từ ánh mắt đầu tiên, Trần Tê cảm thấy mình như thấy một thế giới vô cùng rực rỡ, có bầu trời, có đám mây, có hoa có cỏ, còn có những cơn gió thổi qua cũng tựa như thiếu niên đang ngồi trên lưng ngựa vậy.
Còn Vệ Gia mỗi khi nhớ lại lúc đó, chỉ cảm giác ánh mặt trời chói chang, làn da phơi muốn thô ráp, có phân ngực, có mùi cỏ khô, có đồng nghiệp uống say gây chuyện, còn có một chiếc xe việt dã vô duyên chạy ào ào lướt qua bên cạnh, quất hết bụi vào mặt anh.
Trần Tê ngồi trên xe việt dã tới một trang trại nuôi ngựa vùng nông thôn để nghỉ dưỡng, anh trai dắt ngựa dẫn đến cho cô một con ngựa cái hiền lành, gọi là "Tiểu Hoa Lưu", nhưng Trần Tê lại nhìn vào sâu bên trong, cô quay ra hỏi: Thế con này gọi là gì?
Anh trai dắt ngựa đáp: Nó hả? Gọi là Gia Gia.
Trong lòng nghĩ bụng, quả nhiên mấy cô nương trẻ tuổi, ai cũng thích "đẹp mã".
Trần Tê: Vậy tôi muốn cưỡi Gia Gia
Mọi người đều cười ầm lên. Về sau Trần Tê mới biết được rằng người dắt con ngựa mà cô chọn cũng được gọi là Gia Gia. Vệ Gia. Gia Gia. "Gia đình hòa thuận".
Sau này, cô gia nhập giới giải trí, ngày càng "hô mưa gọi gió", anh lại gặp nhiều thăng trầm trong cuộc đời, nhưng vẫn nỗ lực mỗi ngày tiến về phía trước mưu sinh.

Tân Di Ổ
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...