Truyện của tác giả - Hồng Khẩu Bạch Nha

Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Tế Tu thấy huynh đệ của mình bỗng biến thành Omega, đồng thời vì thuốc ức chế vô tác dụng mà hai mắt lóe sáng nhìn mình, thực sự không biết phải làm sao.
Lý Phá Tinh: Huynh đệ, đừng tránh mà.
Tế Tu: …
Lý Phá Tinh: Chú tới đây tí đi, anh khó chịu quá.
Tế Tu: …
Lý Phá Tinh: Giúp anh một lần thôi được không? Tín tức tố của chú rất dễ chịu, anh chỉ ngửi ngửi thôi, không làm gì chú đâu, thật đó!
Tế Tu:… Thật sao?
Sau đó, Tế Tu bị huynh đệ tốt của mình chịch.
[Lại sau đó]
Lý Phá Tinh: Tế Tu đm nếu chú mà nói cho người khác biết chuyện này, chúng ta không làm huynh đệ nữa!
Tế Tu:… Ừm.
[Ba tháng sau]
Tế Tu: Anh, này, ô mai anh muốn đây. Anh, sao anh lại ngủ nữa rồi? Anh, có phải anh mập lên chút không? Anh… Có phải anh đang mang thai không?
Lý Phá Tinh:… Hả? Mang thai? Mang thai cái gì mà mang thai?
Huynh đệ của tôi có con với tôi, phải làm sao bây giờ? Chuyện rất cấp bách.
***
Lý Phá Tinh: Tiểu Tu! Chú nhìn cô bé Omega kia kìa, chính là nhỏ xinh đẹp nhất ấy!! Làm sao bây giờ, nhỏ đang nhìn anh! Nhỏ nhìn anh! Căng thẳng quá… Chú coi coi kiểu tóc của anh…
Tế Tu: Câm miệng! Quay đầu đi! Không cho nhìn.
Vợ tôi thích thông đồng với người khác ngay trước mặt tôi, gấp, online chờ.
***
[Vở kịch ngắn]
Lý Phá Tinh: “Thúi lắm! Không ký hiệu chỉ ịch ịch sẽ không mang thai!!!”
Một học bá đi ngang qua khinh thường nói: “Ngay tiết đầu tiên môn sinh học đã chỉ rõ, đó là tin đồn nhảm.”
Lý Phá Tinh đạp Tế Tu một phát: “Đm sao chú đi học không nghe giảng bài?!!!”
Tế Tu túm lấy mắt cá chân của thai phụ nào đó, cẩn thận đặt xuống đất: “…Anh, anh quên rồi à? Tiết đó anh dắt em đi đánh lộn mà.”

Để tránh mọi người đọc văn án hiểu lầm, anh Tinh là thụ anh Tu là công nha, thụ cũng đè giai ra ịch ịch được nha hí hí. Thêm nữa, thụ thuộc kiểu cao to đẹp trai, công cao hơn nhưng đẹp kiểu tinh xảo, không phải kiểu nữ tính đâu cơ mà mình vẫn note ở đây để ai không ưng kiểu này còn chạy kịp...

Hồng Khẩu Bạch Nha
Đam Mỹ
Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

[Văn án]
Hằng ngày, Nguyễn Thu Bình đều phải đi gặp một người.
Lần đầu gặp mặt, người đó chỉ là một đứa trẻ con vừa thấp vừa lùn, yên tĩnh như mắc chứng tự kỷ.
Lần tiếp theo họ gặp lại nhau là ở trong một buổi tiệc rượu sang trọng.
Cửa chính được mở ra, tiếng chống gậy lạnh lẽo vang lên, tất cả mọi người đều im lặng.
Có một người đàn ông xuất hiện ngay chính giữa tầm nhìn của mọi người.
Người đó mặc một bộ âu phục màu đen, đeo chiếc kính gọng kim loại mỏng và đôi găng tay màu trắng. Hắn chống chiếc gậy ba-toong có giá trị không rẻ, nét mặt trầm tĩnh mà uy nghiêm, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể khiến tất cả mọi người tại đây ngừng thở.
Tiếng chống gậy ba-toong dừng lại trước người Nguyễn Thu Bình.
Người đó cởi găng tay ra, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ lành lạnh nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên môi anh.
Hắn thấp giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, anh nói sẽ mua kẹo cho em."
Hằng năm, Úc Hoàn đều có thể nhìn thấy người đàn ông kia.
Anh xuất hiện mỗi năm một lần, chẳng qua là hắn không biết anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện vào ngày nào trong năm.
Cho nên ngày nào Úc Hoàn cũng dùng dáng vẻ tuyệt nhất của mình.
Trông ngóng và chờ mong.
Úc Hoàn: Một năm có 365 ngày, một ngày gặp anh, 364 ngày chuẩn bị gặp anh.
Nguyễn Thu Bình: Ngày nào cũng phải đi gặp thằng nhóc thiểu năng trí tuệ, thật con mẹ nó phiền. ( ˙-˙)
#Một năm của chú em mà nói, chỉ là một ngày mà thôi.
Mãi về sau...
Nguyễn Thu Bình: Dừng lại chút đi... Hôm qua mới...
Úc Hoàn: Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, một ngày của anh đối với em mà nói, là suốt một năm chờ đợi đấy.
Nguyễn Thu Bình chậm chạp từ bỏ:...

Hồng Khẩu Bạch Nha
Đam Mỹ
Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Giới thiệu:
Tất cả mọi người đều cảm thấy Khâu Ngôn Chí hèn tới mức không có tự tôn, hèn đến mức đáng bị người đời phỉ nhổ.
Bao gồm cả tra công.
***
Đến một ngày.
Tra công: “Khâu Ngôn Chí, cút ra ngoài.”
Khâu Ngôn Chí hơi ngẩng đầu, sương mờ lan ra trong mắt, đôi môi thoạt nhìn trắng bệch thảm hại. Giọng cậu khàn khàn, nỗi sợ hãi khiến cậu run rẩy mất khống chế: “Hạ, Hạ Châu… em… em không thể rời khỏi anh… em không đi…”
Tra công cười lạnh, quay lưng đóng sập cửa nhưng sau đó hắn sực nhớ quên mang theo ví tiền.
Về nhà mới nhìn sơ đã thấy tiện thụ đang cố hết sức bóp thuốc nhỏ mắt vào mắt mình, nhỏ xong còn lên cơn cuồng loạn với bức tường:
“Hạ Châu… Hạ Châu… em yêu anh… anh, anh đừng vứt bỏ em… em sai rồi… xin anh đấy… em yêu anh mà…”
Tiện thụ bỗng cười lăn cười bò:
“Ôi mẹ ơi, cái lời thoại này ngu vãi, chắc thằng nhãi con Hạ Châu kia nghe xong phải nghĩ mình ngầu lắm. Xồi ôi cứ nhìn cái bộ dạng vừa ngu ngốc vừa tra của nó mà xem. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có mẹ gì hết, đậu má đến cả kỹ thuật cũng đéo ra sao, đầu bị kẹt cửa mới nổi thích nó…”
Sau đó tiện thụ lăn đến bên chân tra công.
Mặt tiện thụ thoắt cái trắng bệch.
Mặt tra công biến đủ màu màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Hồng Khẩu Bạch Nha
Đam Mỹ
Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Văn án
Tóm tắt một câu: Tra thụ sa điêu (hề hước) hôm nay lại lật xe
Khâu Ngô Chí hiện tại đang ở trong một trò chơi thực tế ảo, nơi mọi thứ chân thật vô cùng, mà với NPC anh quen, Hạ Châu thì đây đúng là thế giới của anh ta, mọi thứ với anh ta đều là tồn tại vốn dĩ, cuộc đời này, những gì diễn ra này, thế giới này, đều là thực.
Những người trong này đều cảm giác Khâu Ngôn Chí thật sự là quá mức thấp hèn và không biết xấu hổ, thấp hèn bản thân đến không có tự tôn.
Nhưng thật ra mọi thứ đều chỉ là ảo trong lòng Khâu Ngôn Chí,
Đối với Khâu Ngôn Chí mà nói thế giới này cùng lắm chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng đối với Hạ Châu thì đây lại là cuộc đời của anh, cuộc đọ sức giữa sự thật và dối trá, giằng xéo giữa tình yêu và một hồi giả tạo, khiến cho người chơi thường xuyên xảy ra những tình huống đầy oái oăm dở khóc dở cười khi đứng trước mặt NPC.
——-
Có một hôm, tên tra công Hạ Châu kia đuổi Khâu Ngôn Chí đi, lời lẽ cay nghiệt.
Khâu Ngôn Chí hơi ngẩng đầu, sương mờ lan ra trong mắt, đôi môi thoạt nhìn trắng bệch thảm hại. Giọng cậu khàn khàn, nỗi sợ hãi khiến cậu run rẩy mất khống chế: “Hạ, Hạ Châu… em… em không thể rời khỏi anh… em không đi…”
Tra công cười lạnh, quay lưng đóng sập cửa nhưng sau đó hắn sực nhớ quên mang theo ví tiền.
Về nhà mới nhìn sơ đã thấy tiện thụ đang cố hết sức bóp thuốc nhỏ mắt vào mắt mình, nhỏ xong còn lên cơn cuồng loạn với bức tường:
“Hạ Châu… Hạ Châu… em yêu anh… anh, anh đừng vứt bỏ em… em sai rồi… xin anh đấy… em yêu anh mà…”
Tiện thụ bỗng cười lăn cười bò:
“Ôi mẹ ơi, cái lời thoại này ngu vãi, chắc thằng nhãi con Hạ Châu kia nghe xong phải nghĩ mình ngầu lắm. Xồi ôi cứ nhìn cái bộ dạng vừa ngu ngốc vừa tra của nó mà xem. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có mẹ gì hết, đậu má đến cả kỹ thuật cũng đéo ra sao, đầu bị kẹt cửa mới thích nó…”
Sau đó tiện thụ lăn đến bên chân tra công.
Mặt tiện thụ thoắt cái trắng bệch.
Mặt tra công biến đủ màu màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ
———-

Hồng Khẩu Bạch Nha
Đam Mỹ
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...