Truyện của tác giả - Đan Ninh

Hạnh Lâm Thê

Hạnh Lâm Thê

Thể loại: Xuyên không
Nhân vật chính: Tô Tương Lê, Kì Triệu Hoà
Độ dài: khoảng 20 chương.
Bản convert: Meoconlunar – tangthuvien
Editor + Beta: Ụt Ác Từ Pé
Nàng nghĩ:
Có lẽ gặp được hắn là chuyện may mắn nhất của nàng khi xuyên qua.
Con người hắn không chỉ có tuấn mỹ tao nhã mà còn là một người có tấm lòng lương thiện biết quan tâm chăm sóc người khác – là hắn chủ động kết bạn với nàng.
Nàng tại thời không này hoàn toàn xa lạ, không có bằng hữu nào. Cũng chỉ có hắn, không để ý đến việc nàng xử dụng ” từ ngữ kiếp trước ” cho dù hắn không hiểu.
Lúc chị nàng xuất giá, nàng đau lòng, hắn lại là người duy nhất quan tâm đến nàng, phần tình cảm này làm ấm áp lòng của nàng.
Nàng cứ như vậy mà ỷ lại vào hắn, rồi nàng bắt đầu muốn hiểu hết mọi thứ về hắn, không chỉ xem hắn là bằng hữu nữa.
Vì không thấy hắn mà nàng thấy cô đơn lạc lõng, vì hắn tới gặp mà nàng vui sướng không thôi.
Tuy rằng nàng đã từng sống 2 kiếp nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết cái gì gọi là tương tư. Ngay cả ông trời cũng không muốn cô đơn nữa là nàng.
Nhưng mà, ông trời lại cho nàng sét đánh ngang tai – một người tốt như hắn lại bị mọi người trên giang hồ gọi là ma đầu?
Nàng không tin! Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!
Bất quá, xem ra ánh mắt nàng thật sự kém, bằng không hắn làm sao có thể dấu diếm thân phận với nàng lâu như vậy, đã thế còn mang tới không ít phiền toái cho nàng đây???
Chú thích tên chuyện ” Hạnh Lâm Thê ”:
Từ ” hạnh lâm ” ở đây được giải thích từ một câu chuyện có thật.
Đời Tam Quốc có Đổng Phụng ở Lô Sơn chuyên nghề làm thuốc. Mỗi khi chữa người nào lành bệnh, ông không lấy tiền, chỉ yêu cầu người đó trồng trong vườn từ một đến năm cây hạnh. Chẳng bao lâu trong vườn của Đổng Phụng cây hạnh mọc khắp, chẳng khác một khu rừng rậm, người đương thời gọi là rừng hạnh của tiên ông họ Đổng (Đổng tiên hạnh lâm). Nhân đó người ta dùng chữ ‘hạnh lâm’ để ca tụng những thầy thuốc giỏi.
Rừng hạnh: Hán văn là “hạnh lâm”. Cây hạnh là một loại cây cao, cành dài, lá rộng hình tròn và đều mút nhọn. Hoa nở vào mùa Xuân nhưng chậm hơn hoa mai, sắc trắng ửng hồng trông giống hoa mai nhưng lớn hơn. Trái tròn khi chín sắc vàng hơi nhạt pha lẫn chua.

Đan Ninh
Ngôn Tình
Quay Về Tuổi 17

Quay Về Tuổi 17

Thể loại: ngôn tình, trọng sinh
Converter: meoconlunar
Editor: mèo mỡ, đỗ đỗ béo
Giới thiệu vắn tắt:
“Anh ký đi”. Cô đem giấy ly hôn đưa cho anh, nhìn anh kí tên.
Sau đó, chấm dứt 11 năm tình cảm.
Cô tưởng rốt cuộc có thể bắt đầu một lần nữa, nhưng … khởi điểm lại là năm 17 tuổi?
Ông trời, “sửa đổi cuộc sống” này thật sự quá tuyệt vời!
Trước kia, cô vì tình yêu mà bỏ trốn khỏi nhà, cuộc sống gia đình linh phân, lần này cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.
Trước kia, vì lo liệu việc nhà, bỏ qua cuộc sống đại học, lần này cô nhất định phải cải biến.
Nhưng còn… “chồng trước” thì sao? Vốn định làm như không quen biết.
Ai ngờ anh cũng giống cô, sau tai nạn xe lại trùng sinh.
Anh nói bọn họ ly hôn không tính toán gì hết, hôn nhân trước kia không tính.
Hiện giờ anh lại yêu cầu “sửa chữa” đem tất cả nguy cơ từng xuất hiện giải quyết hết.
Buông tha cơ hội làm ông chủ trong tương lai, cứu giúp công ty ba cô khỏi phá sản.
Quét sạch “Tiểu tam” bên người.
Chính là, người trọng sinh xong lại “thăng cấp”, tình địch của cô chẳng những nhiều lên mà còn cố chấp
Giới thiệu
Trong phòng chờ sân bay, người đến người đi rất náo nhiệt
Khang Đóa Hinh đứng ở nơi xuất quan, đạm mạc nhìn mọi người đi từ trong ra, nhìn như đang suy nghĩ điều gì lại giống như không nghĩ gì cả.
Không biết đợi bao lâu, chắc khoảng 10 phút cũng có lẽ khoảng nửa giờ, người đàn ông cô chờ cuối cùng cũng xuất hiện
“Đóa Hinh? Em đến đón anh sao?” Người đàn ông nhìn thấy cô, quả thực là không dám tin trợn tròn mắt, anh không nói hai lời bỏ lại cấp dưới chạy vội đến chỗ cô.
“Không phải em luôn luôn không thích anh đi công tác sao?”
Quả thực không thích.
Khang Đóa Hinh thầm nghĩ trong lòng
Nhưng không thích thì có ích gì? Vì thế cô không bao giờ kháng nghị quá nhiều thứ, anh cũng chưa từng thay đổi cái gì.
“Chúng ta nói chuyện đi” Cô nói, lập tức chuyển đề tài, không biết cố ý hay vô tình, xem nhẹ biểu tình vui sướng của chồng.
Nguyễn Đông Luân nói hai ba câu tiễn thư ký cùng anh về nước và cấp dưới xong, liền nhanh chóng đuổi kịp cô.
“Em muốn nói với anh cái gì?” Tâm trạng anh thoạt nhìn rất tốt.
Cô chỉ nói: “Trước hết tìm chỗ ngồi đã”
Tiếp theo, bọn họ tìm quán café ở sân bay, gọi hai tách café, sau đó cô mới lấy ra tài liệu từ túi xách, đưa cho anh
Biểu tình của anh ban đầu từ khoái trá đột chuyển thành khó hiểu, tiếp sau là ngạc nhiên khiếp sợ, cuối cùng là hoàn toàn không thể tin được.
Đơn ly dị
“Anh không ngờ… em bảo muốn nói chuyện hóa ra lại có ý này.” Sau một lúc lâu anh nghèn nghẹn mở miệng
Cô khẽ động khóe môi: “Bây giờ anh đã biết.”
Anh yên lặng rất lâu mới trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn mỏng manh kia, mở miệng: “Đúng vậy, anh thực ngu ngốc, sớm nên biết em không có khả năng vô cớ chạy đến đón anh.”
Sự cô đơn trong giọng nói của anh làm đau cô.
Nhưng Khang Đóa Hinh lại cố ý xem nhẹ, chỉ đưa bút máy trên bàn để vào tay anh.
“Điều kiện của em chỉ muốn căn nhà chúng ta đang ở, cái khác đều không cần. Cái này đối với chủ tịch Nguyễn thật không đáng kể, không phải sao?” Như là bỗng nhiên nhớ đến điều gì, cô thản nhiên nhếch khóe môi “Dù sao, mấy năm nay số lần anh ở nhà qua đêm cũng không nhiều.”
“Anh không hiểu.” Anh thì thào nói.
“Không hiểu cái gì?” Cô dường như khiêu khích hỏi lại.
Không hiểu tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy mà yêu cầu ly hôn.
Anh biết mấy năm gần đây tình cảm vợ chồng không tốt, công ty còn chưa vào quỹ đạo, rất nhiều việc cần anh đích thân làm. Thậm chí ngay cả ba năm trước khi cô sinh non, vì thế mà phải cắt bỏ tử cung, anh vì phải đi công tác mà không thể ở bên cô.
Nhưng anh không phải không quan tâm cô, anh chỉ là…
Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu nhìn về phía vợ, trang điểm tinh xảo vẫn không dấu được mỏi mệt cùng lo lắng không yên.
Khí thế của anh nhất thời yếu đi.
Không thể không thừa nhận, dù biết nhiều năm qua thiếu cô rất nhiều, dù không phải do anh cố ý.
“Nếu ly hôn, em sẽ vui vẻ sao?” Lúc lâu sau, anh hỏi.
“Sao không nói là để cho anh vui vẻ? Bên ngoài có biết bao người chờ làm Nguyễn phu nhân, anh không cần lo người khác nói.” Cô cố ý đáp, không muốn anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.
“Anh chưa từng nghĩ vậy.” Anh nhíu mày, cứng ngắc mở miệng.
“Ký đi.” Khang Đóa Hinh nhìn anh lúc lâu mới nói: “Em không biết ly hôn xong có thể vui vẻ hay không. Nhưng bây giờ em thực không vui vẻ”.
Là vợ anh, thời gian có thể nhìn thấy anh còn ít hơn cấp dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp tài năng cả ngày đi theo anh, giúp anh tham gia các hoạt động xã giao, lại phải chịu đựng cô ta cố ý vô tình đùa cợt, châm chọc cô không thể sinh con, cô thật sự không vui vẻ.
“Anh hiểu rồi.” Anh gật đầu, xiết chặt tay, chậm rãi ký tên.
Rõ ràng chính mình yêu cầu nhưng trong khoảnh khắc thấy anh ký tên, Khang Đóa Hinh vẫn cảm thấy đau đớn cắn xé.
Nhưng cô bắt buộc bản thân không được nhìn.
“Em biết anh có việc, nhưng em muốn phiền anh bớt chút thời gian cùng em tới sở hộ chính sự vụ hoàn tất thủ tục ly hôn.” Thừa dịp anh ký tên cô không quên nhắc nhở.
“Em quyết định là được rồi.” Nguyễn Đông Luân máy móc trả lời.
Trên bàn, cafe vẫn còn nguyên, nhưng giờ phút này cả hai người đều không có tâm trạng liền cùng đứng dậy tới quầy thanh toán.
Cùng anh sóng vai đi ra bên ngoài, trong lòng Khang Đóa Hinh không khỏi xúc động.
Rõ ràng là người thân quen nhất, nhưng trong tương lai lại như người xa lạ.
Nhưng làm sao bây giờ? Nếu không rời đi cô sợ mình sẽ không chịu được nữa.
Không muốn nghĩ nhiều, Khang Đóa Hinh bước xuống đường.
Cô không biết rốt cuộc mọi chuyện xảy ra như thế nào.
Hình như chiếc xe taxi vội vàng đi lên giành khách, đột nhiên tăng tốc vọt lên, rồi không hiểu sao phanh xe không ăn, lao thẳng về phía cô
“Đóa Hinh cẩn thận!” Nguyễn Đông Luân vội vàng tuyệt vọng kêu lên, từ phía sau lao đến.
Giây tiếp theo cô chỉ cảm thấy mình bị ôm chặt trong một lồng ngực sau đó ngã mạnh về phía trước.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe đâm vào bọn họ, cả người bị hất ra xa vài mét mới rơi xuống, cũng lăn vài vòng.
Đau quá, cô cảm thấy sau khi mình bị lực lớn va đập liền thoát khỏi vòng ôm của anh.
Trước mắt một màu đỏ tươi, cô vẫn cố gắng mở to mắt, lo lắng cho người đàn ông vừa dùng thân bảo vệ cô.
Cho dù cô vừa mới đưa anh đơn ly dị, vẫn không thể lừa gạt bản thân mình không yêu anh.
Sau đó cô nhìn thấy chồng mình nằm trên đường nhựa cách đó không xa, hai mắt nhắm nghiền, chất lỏng màu đỏ từ đầu ròng ròng chảy ra.
Trái tim cô nhất thời đau muốn phá tung lồng ngực, toàn thân đau đớn không thể phát ra nửa tiếng. Thân thể bị thương nghiêm trọng dần dần kéo ý thức cô vào hắc ám thâm trầm….

Đan Ninh
Ngôn Tình
icon
TruyệnAZ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc dịch kỹ lưỡng, do các converter và dịch giả đóng góp, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...