Thời tiết tháng hai vẫn còn lạnh, nhưng bầu trời lại không một gợn mây, ánh nắng lọt xuống mang theo từng tia ấm áp.
Lớp 8 trường cấp ba Nhất Trung, thành phố Vu.
“Cách kỳ thi đại học 126 ngày.”
Bên trên góc phải của bảng đen có một dòng thông báo như vậy.
Mặc dù chỉ là một dòng thông báo đơn giản nhưng lại gây áp lực rất lớn cho những học sinh cuối cấp.
“Leng keng!”
Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, một số học sinh trực tiếp đi ra ngoài, một nửa còn lại lại chọn ngồi lại trong lớp.
Thời gian hiện tại rất gấp rút, có rất nhiều học sinh gần như sử dụng toàn bộ thời gian của mình để học tập, liên tục ghi nhớ thêm một vài từ mới tiếng Anh, hoặc làm thử những đề thi đại học năm trước để tìm ra thiếu sót của mình.
Đến thời điểm này, tất cả những kiến thức đều đã được thầy cô truyền đạt hết, phần còn lại chỉ là dựa vào việc học sinh không ngừng làm đủ các loại bài tập để nâng cao khả năng giải đề của mình.
Trong phòng tự học, có một nam sinh đang suy tư câu hỏi trước mắt.
Nam sinh này không đẹp trai tuấn lãng, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thanh tú, nhưng cả người lại giống như tỏa nắng, tràn đầy năng lượng.
“Chu Hạo, suốt một kỳ nghỉ đông thì không thấy mặt, hôm nay lại nghiêm túc học hành như thế à?” Một nam sinh khác ngạc nhiên hỏi.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của trường cấp ba Nhất Trung.
“Mấy tháng nữa là thi rồi, dựa vào thành tích học tập của tôi thì đến cả mấy trường đại học bình thường cũng khó mà thi được.
Nếu như bây giờ không cố gắng thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Chu Hạo đứng dậy.
Hắn cao đến tận một mét tám, cả người hơi gầy.
Chu Hạo, một học sinh bình thường của lớp 8 trường cấp ba Nhất Trung ở thành phố Vu.
Người vừa mới nói chính là bạn cùng bàn của hắn- Triệu Nham.
Cả hai người đều là những học sinh rất bình thường, không có điểm nào thu hút cả.
Phía xa, có một nữ sinh đi tới.
Nữ sinh này mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, mái tóc mềm mượt buông thõng, ngũ quan xinh xắn.
Mặc dù không quá xinh đẹp nhưng lại rất thanh thuần.
Chu Hạo chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Hồi lớp mười Chu Hạo vô tình gặp được Trương Di một lần, từ đó về sau mãi chẳng thể nào quên được.
Đến lớp mười một, không ngờ Trương Di lại được phân cùng lớp với hắn, lúc đó Chu Hạo cảm thấy phấn khích vô cùng.
Hắn thầm mến Trương Di, nhưng cũng chỉ dám giấu kín trong lòng.
Trương Di đi tới bàn trước của Chu Hạo.
Cô ngồi xuống, sau đó xoay người lại cười hỏi: “Chu Hạo, Triệu Nham, kỳ nghỉ đông của các cậu như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào được nữa? Năm cuối không được nghỉ nhiều, chỉ có mười ngày ngắn ngủi, đi thăm họ hàng xong thì cũng hết kỳ nghỉ.” Triệu Nham nhún vai một cái, nói.
Cô gái ngồi bên cạnh Trương Di nghe Triệu Nham nói như vậy thì cũng đặt bút xuống, chua xót nói: “Đúng vậy, mười ngày nghỉ đông tớ toàn ở nhà thôi, không được ra ngoài.
Nghỉ đông như thế này thà rằng không nghỉ còn hơn.”
Cô gái này có gương mặt búp bê, còn đeo một cặp kính gọng lớn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô là Vương Mộng Mộng, ngồi cùng bàn với Trương Di, mới chỉ 16 tuổi.
“Cấp ba chính là như vậy đấy.” Chu Hạo cười: “Tôi cũng thế, ngoại trừ lúc đi thăm người thân thì thời gian còn lại đều ở nhà học.”
“Chờ học xong cấp ba, lên đại học thì sẽ thoải mái hơn.”
Trương Di khẽ cười.
“Nhưng đại học cũng có phải muốn là thi đỗ được đâu? Dựa vào thành tích của tôi bây giờ, đừng nói là đại học trọng điểm, đến cả đại học bình thường cũng khó mà thi đỗ.” Triệu Nham thở dài.
Chu Hạo im lặng, thành tích học tập của hắn cũng không khá hơn Triệu Nham là bao, ở trong lớp cũng chỉ xếp vào hàng trung bình.
Nếu như lúc thi phát huy tốt thì may ra có thể mấy trường đại học bình thường, còn nếu phát huy không tốt thì chỉ có thể học cao đẳng mà thôi.
Bây giờ đã đến thời kỳ cuối cùng, thành tích học tập của các học sinh cũng gần như là cố định.
Mặc dù vẫn có một vài học sinh có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng số lượng đó rất ít.
Bốn người tận dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa giờ để nói chuyện với nhau một chút.
Nhìn chung, mối quan hệ giữa bàn trước bàn sau đều khá tốt, mỗi chỗ đều có một vòng bạn bè riêng.
“Đúng rồi, ngoài chuyện đi thăm họ hàng thì kỳ nghỉ đông tôi cũng có đến những nơi khác, còn phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ quái.” Mọi người đang nói chuyện, Triệu Nham bỗng thấp giọng nói.
“Chuyện gì thế?” Hai mắt Vương Mộng Mộng sáng lên, lộ rõ vẻ tò mò.
Chu Hạo và Trương Di cũng nhìn về phía cậu ta.
“Tôi nghe được một tin tức là có một loại cỏ mọc còn cao hơn cả cây.” Triệu Nham rất hài lòng với vẻ mặt tò mò của ba người , nhanh chóng nói ra.
“Làm gì có chuyện đó? Cỏ mà cao hơn cây được à? Cái cây đó cao bao nhiêu?” Vương Mộng Mộng tò mò hỏi.
“Đó là một cây cổ thụ cao hơn 80 mét.” Triệu Nham nói: “Nghe nói loại cỏ kia quấn chặt lấy cây cổ thụ, chiều cao cuối cùng của nó phải đạt tới 100 mét!”
“Nói dối.” Vương Mộng Mộng không tin.
“Tôi nói dối cậu làm gì? Tôi còn biết nó ở đâu nữa cơ! Chỉ là khi tôi đến nơi đó thì cả cây cổ thụ và cây cỏ kia đều đã biến mất, tôi chỉ có thể nhìn thấy qua ảnh chụp của những người khác thôi.” Triệu Nham thề.
“Có lẽ là cây cỏ đó bị đột biến.” Chu Hạo cười: “Thế giới rộng lớn không thiếu những chuyện kỳ quái, giống như gần đây mọi người phát hiện ra dưa hấu khổng lồ, cà chua khổng lồ chẳng hạn.”
“Các cậu chưa nhìn thấy nên mới nói như vậy.
Cây cỏ trong tấm ảnh kia vô cùng cứng cáp, nhìn giống như một cây cỏ bình thường nhưng bị phóng đại lên hàng trăm lần.
Đường kính của nó phải rộng tới năm mét, còn đầy gai nhọn.
Cái cây cổ thụ kia đứng trước mặt nó trông vô cùng nhỏ bé.” Triệu Nham vừa nói vừa nhớ lại tấm ảnh cậu ta nhìn thấy mấy ngày trước, trong mắt vẫn còn vẻ ngạc nhiên.
Sau đó, giọng của Triệu Nham trở nên chán nản: “Tiếc là tôi không thể mang điện thoại của mình tới trường học, nếu không thì các cậu đã nhìn thấy tấm ảnh đó rồi.”
Triệu Nham cũng cảm thấy nếu chỉ dựa vào lời nói của mình thì mọi người khó có thể tưởng tượng ra được sự to lớn của cái cây cỏ kia.
“Leng keng!”
Triệu Nham vừa nói đến đây thì tiếng chuông vào lớp vang lên.
Bốn người lập tức ngừng nói chuyện, ổn định vị trí.
Các học sinh khác cũng nhanh chóng vào lớp.
Giáo viên môn ngữ văn nhanh chóng bước vào.
Đây cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 8- Vương Chấn.
Chu Hạo lập tức tập trung tinh thần, chú tâm nghe giảng.
Ngữ Văn là một môn học nói khó cũng không khó, mà nói dễ cũng chẳng phải dễ.
Lúc kiểm tra thì có vẻ rất dễ dàng, nhưng muốn đạt được điểm cao lại là chuyện vô cùng gian nan.
Cho dù là đọc hiểu hay là đề văn viết, kiểu gì cũng sẽ bị trừ điểm, muốn đạt được điểm cao rất khó.
Ngữ Văn tổng điểm là 150, lần nào thi Chu Hạo cũng chỉ đạt được khoảng hơn 90 điểm.
“Thành tích học tập hiện tại của mình chỉ đủ để thi vào mấy trường đại học bình thường hoặc cao đẳng.
Mình phải cố gắng tận dụng hơn một trăm ngày cuối cùng này để chạy nước rút, cố gắng làm sao thi đỗ đại học.
Không cần nói đến vấn đề khác, riêng chuyện học phí ở những trường đại học đã rẻ hơn cao đẳng rất nhiều rồi.” Chu Hạo nghĩ thầm.
Sau đó hắn cũng không nghĩ thêm gì nữa, bắt đầu yên tâm nghe giảng, lấy bút ra ghi chép.